Em ra đời như bao đứa trẻ của thời đói kém. Lớn lên bằng sữa khô, khăn xô, bột loãng và thuốc cảm Xuyên Hương. Được cái may, ngoan như cún, phổng phao nhanh như Thánh Gióng.
Khi em tròn ba tháng, mẹ tôi quẳng đó mà đi hàng xáo. Thời đó tuyền phải mang gạo đi ban đêm tránh thuế vụ. Cứ ba giờ sáng là mẹ tôi đi. Cả bố tôi nữa. Chui nhủi trong màn đêm đặc quánh trên chiếc xe đạp không phanh - chuông - gác đờ bu, săm lốp buộc chằng vá chịt. Những lúc ấy, mẹ thức tôi dậy, dặn trông em, khóc thì lấy cái bình sữa có núm vú giả mà đút vào mồm. Tôi ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng hễ tiếng xích líp tằng tặc tắt đi cái là lại lăn quay ra khò khò như chó chết. Ngày ấy, tôi bé tí, mới bảy tuổi.
Em vắng hơi mẹ, dậy ngay, khóc ngằn ngặt. Nhưng tôi chả biết gì vì mải ngủ. Chỉ đến khi bà cô hàng xóm ế chồng đập cửa chui sang thì mới tỉnh. Nghe nhời mẹ dặn, tôi lấy cái bình sữa có núm vú giả mà tống vào mồm. Em ngậm lấy, mút chùn chụt và câm ngay. Nhưng được một lúc lại nhè ra và rồ lên những chập to hơn.
Sốt ruột, bà cô tốt bụng vạch áo cho bú. Một tay em bám chặt vú kia rồi mồm tóp tép, má hóp hép. Rồi câm bặt. Rồi lại nhè ra, gào như bão. Tôi cũng khóc theo. Khóc vì thương em, vì rối trí. Hai đứa kia cũng lồm cồm bò dậy, dụi mắt ngồi chơ lơ, thẫn thờ. Và như một phản xạ trong cơn quẫn loạn, tôi thò ngón tay út đút mồm. Lạ thay, em ngậm lấy và nín hẳn. Cơ sự có vẻ ổn. Bà cô hàng xóm thấy im nên cũng về. Hai đứa kia lại ôm nhau ngủ tiếp. Tôi cũng lăn quay ra ngả giấc thần tiên, mặc ngón út đút mồm em.
Sáng, tôi rút ngón út ra khỏi mồm. Giời ạ, ngón út tôi bợt bạt, nhăn nheo và héo như măng úa. Em không ngọ nguậy. Cảm giác như là còn không thở. Tôi la to gọi mẹ. Mẹ lao ra bế lấy em, vạch vú cho bú. Em không vồ mà cũng chẳng vập, mắt nhắm nghiền thiêm thiếp. Mẹ hoảng hồn gọi bố. Ông bình tĩnh hơn, hỏi tôi chuyện trông nom em ún. Tôi chả biết kể gì, chỉ bảo em khóc cả đêm, dỗ mãi mới nín. Bố bắt mẹ vắt sữa ra ngoài, rồi bóp miệng em mà đổ vào. Lúc sau thì oe oe rồi ngo ngoe ngọ nguậy. Hóa ra em kiệt sức vì khát sữa và lả đi vì khóc nhiều. Hú hồn.
Chiều quê (ảnh internet) |
Khi trưởng thành, em cao đến mét bảy tám. Đã thế lại còn đẹp giai. Mỗi tội học kém. Nhưng chúng tôi chắt chiu cho em từ manh áo đẹp, đôi giày xinh và cả những xu hào hào nhỏ lẻ. So với lũ bạn cùng lứa ở quê, em tươm hơn tất thảy.
Những tưởng em theo gương anh chị mà phấn đấu, đâu ngờ lại bước thụt hố sâu. Một hố sâu mà khi đã bước xuống thì rất ít cơ hội để leo lên được. Em bập vào ma túy. Bố mẹ không hay, anh em tôi ở xa cũng tậm tịt. Khi phát hiện ra, đã muộn.
Cho em đi cai. Lúc về ngon lắm. Tôi bắt em ở nhà tu dưỡng và nhờ vòng trong, vòng ngoài để ý canh chừng. Một năm, nhà mọc thêm mảnh vườn rộng. Khu chậu cảnh non bộ có thêm nhiều cây mới. Gà lợn đầy chuồng, chó mèo đầy sân. Em lao động như một tráng đinh chính hiệu. Tôi mừng lắm. Tính thuê thêm đất ruộng người ta bỏ không làm cho cái trang trại mini mà lập nghiệp.
Rồi em cũng có người yêu. Em quen khi còn trong trại, cô bé là một thực tập sinh. Nhiều lần tôi hỏi cô bé, mới hai mươi tuổi đầu đã ăn hết bao nhiêu buồng gan?. Cô thực tập sinh không hiểu ý, chỉ cười và bảo, em sợ ăn gan nhất.
Rồi chúng cưới nhau. Cả họ mừng. Một cơ ngơi sẵn có, một tình yêu đẹp, một cô vợ ngoan và những đứa con xinh. Bằng đấy thứ sẽ cứu rỗi và giữ chân em trước vòng tay ma quỷ. Nhưng không phải thế, ma quỷ vẫn có sức mạnh vô đối. Chúng cướp em đi trong một chiều buốt giá bởi cơn sốc thuốc sau nhiều năm chơi lại. Và đúng sáu tháng sau ngày cưới.
Em bỏ lại bố mẹ và chúng tôi. Bỏ lại cô vợ trẻ chưa từng quen với những cú dằn sóc trên đường đời. Bỏ lại tất cả. Em chỉ mang theo duy nhất một giấc mơ, tiếng là nhỏ nhoi nhưng cũng cực kỳ phi phàm là trèo thoát khỏi hố sâu.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Bụi dặm dài đâu phủ bóng hào hoa
Đời nhiều ngả nhưng chỉ hai lối rẽ
Lối dương gian và lối của thiên đàng
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Ái ân kia coi như lỡ một cung đàn
Em vội vã bỏ chèo vào sương khói
Vợ em - thuyền lặng bến xanh xao
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cha rượu nhiều cho ngót bớt nỗi đau
Mẹ bạc tóc và hằng đêm vẫn khóc
Đợi bình minh mang bóng dáng em về
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Dưới âm sâu có châu chấu cào cào?
Đường vào ngõ có rào dâm bụt đỏ?
Có trường làng hay hội trại đêm thâu?
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cha vẫn thường ra bến buổi em đi
Mẹ vẫn đón vào ngày đầu và giữa tháng
Con tàu xa trong mướt mát lưng đồi
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Lũ cháu thơ ngây nhắc tên chú mỗi ngày
Các anh chị những đêm về mộng mị
Ngỡ như chưa hề có cuộc chia li...
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cuối dặm dài sẽ gặp lại nhau thôi
Mẹ lại bế bồng em như thuở trước
Cha quạt luôn tay tơi tả cả trưa hè
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cuối dặm dài sẽ gặp lại nhau thôi
Bốn anh em lại giành nhau cơm nguội
Chí chóe tranh ăn rồi nức nở chịu đòn.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ
Cuối dặm dài sẽ gặp lại nhau thôi
Để cho một thuở xa xôi
Ồi ồi tiếng gió lưng đồi chiều hoang.
Thôi em nhé
Ngủ ngon và rong chơi vui vẻ.