Tâm sự giấu kín của người phụ nữ vì yêu không cần một danh phận

Em đã trao hết tất cả cho anh vì em tin anh, chúng em yêu nhau và muốn được bên nhau. Em không cần điều gì cả, không cần danh phận, không cần người đời chấp nhận, chỉ cần anh yêu em là đủ.
Tâm sự giấu kín của người phụ nữ vì yêu không cần một danh phận

Năm nay em 27 tuổi, cái tuổi mà bạn bè em hầu như là đã lập gia đình hết, thậm chí có đứa có 2 mụn con rồi. Vậy mà em bây giờ vẫn chưa “ý kiến gì” nên bố mẹ cũng tỏ ra lo lắng lắm.

Bản thân tự nhận xét mình cũng xinh xắn, cũng ngoan, cũng được gọi là con ngoan trò giỏi suốt từ nhỏ đến hết đại học. Từ nhỏ em lúc nào cũng chỉ chăm chú vào việc học, không màng đến chuyện yêu đường hay có cảm tình với bạn khác giới. Cho tới khi vào đại học, năm 2 em mới có tình cảm với một anh cùng lớp, anh hơn em 1 tuổi.

Ngày đó trường em hay chia nhóm để học chuyên ngành, vì chăm chỉ nên em được phân làm nhóm trưởng, hay phải nhắn tin, gọi điện thúc giục người trong nhóm đến học, tập trung…Ngày đó chắc vì em hay phải hét hò với anh nên tự nhiên nảy sinh tình cảm. Anh cũng có tình cảm với em, và mói tình đầu bắt đầu đơn giản như thế…Không hẹn hò đi chơi nhiều, chỉ đơn giản là gặp nhau trên lớp, lúc làm bài tập nhóm, chúng em cùng giúp đỡ nhau trong học tập.

Thời đó trong sang lắm, không hề có chuyện gì đi quá giới hạn với bọn em cả. Em đã từng nghĩ rằng anh sẽ là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng với em, sau này ra trường, xin việc rồi em sẽ chỉ lấy anh làm chồng thôi. Vậy mà mọi chuyện thay đổi, không thể như em suy nghĩ.

Kết thúc 4 năm đại học, cũng là mốc để kết thúc tình yêu của bọn em. Nhà em và nhà anh cách nhau 400 cây số, nghĩ rằng yêu nhau dù xa thế nào cũng không thành vấn đề nhưng có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến bọn em chia tay.

Ra trường em về quê chờ xin việc, anh cũng về quê anh, thế rôi bọn em chia tay trong bình yên. Sau khi ra trường 9 tháng , cũng là 9 tháng không gặp nhau, chỉ liên lạc qua điện thoại. Rồi một ngày cuối cùng chỉ với một tin nhắn của anh: “Có lẽ mình không đến được với nhau, mình chia tay em nhé!” thế là bọn em chia tay. Em và anh đã khóc rất nhiều…khóc cho tình yêu đầu…

Tâm sự giấu kín của người phụ nữ vì yêu không cần một danh phận ảnh 1

Tâm sự dấu kín của người phụ nữ vì yêu không cần một danh phận. (Ảnh minh họa).

Ở nhà chờ việc mà lại không được như ý muốn, 1 năm ở nhà chờ đợi, em cứ chỉ chơi rồi lại ăn, công việc cả ngày chỉ là nấu cơm, lau nhà, rửa bát. Em phát phiền cả người, mà bố mẹ em thì chỉ muốn đùm bọc giữ con ở nhà, không muốn cho con đi xa, sợ con phải vất vả. Nhưng cứ ở nhà mãi như vậy em thấy mình bị thui chột, tụt lùi, không thể khá lên được, trong khi mấy đứa học cùng em chúng nó đang tự làm ngoài ở dưới Hà Nội. Thế là em quyết tâm lắm, quyết xin bố mẹ cho mình xuống Hà Nội lập nghiệp.

Mới đầu bố mẹ em nhất định không cho vì sợ em vất vả, không quen, muốn em ở nhà xin vào công chức nhà nước. Chỉ đến khi em giao hẹn là khi nào ở nhà có việc thì em sẽ về ngay, chỉ xuống Hà Nội để mong học hỏi, trưởng thành hơn, thì bố mẹ mới đồng ý.

Thế rồi cũng đến hôm em đi, em được mẹ cho mượn xe máy cũ của mẹ để xuống xin việc đi làm, em vừa đi mà vừa khóc vì cũng sợ, nhưng em vẫn quyết tâm rằng mình phải đi, tự nhủ vì tương lai của bản thân mình phải cố gắng.

May mắn là ở Hà Nội em cũng có nhiều bạn bè từ hồi đại học, em vào ở luôn cùng chúng nó. Được nhiều người giúp đỡ giới thiệu cho mấy trung tâm đến xin việc. Em cũng nhanh chóng tìm được công việc, tiền lương cũng đủ để lo cho bản thân, và lúc này cũng là lúc em gặp anh.

Em quen anh vì được một người bạn giới thiệu, nó bảo suốt ngày thấy em cứ đi làm về rồi lại ở phòng, không chịu đi đâu, cũng không giao lưu bạn bè gì cả, nên chủ động cho anh số điện thoại của em để làm quen. Và thế là au cuộc gọi của anh hôm đó, em với anh cũng hay nhắn tin qua lại.

Lần hẹn gặp đầu tiên em không có ấn tượng gì với anh, được cái ngoại hình cũng ưa nhìn, anh trắng trẻo và cao to. Nhưng vì anh ít nói mà em lại cũng không hay giao lưu nên em cũng chẳng biết nói gì, không dễ như khi nói chuyện qua điện thoại. Sau lần gặp đó em nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể yêu anh, anh không phải là mẫu người của em.

Nhưng sau lần đó an vẫn thường xuyên liên lạc với em, anh tâm sự với em rằng mình cũng từng có một mối tình đầu cách đây 5 năm, và đã chia tay được 3 năm vì người đó phản bội anh. Từ đó anh cũng không có lòng tin với con gái nữa, anh cũng không tìm hiểu hay yêu ai suốt 3 năm, cho đến khi anh gặp em.

Anh nói rằng anh cảm yêu quý em và muốn được tìm hiểu em, rồi mọi chuyện cứ diễn ra rất bình thường, những điều quan tâm của anh đối với em trong cuộc sống khiến em đã yêu anh từ lúc nào. Và cho đến bây giờ em nhận ra rằng anh là người đàn ông tuyệt vời nhất mà em từng gặp.

Anh hơn em 3 tuổi, làm ở một công ty xây dựng, anh cũng hay phải đi công tác, thậm chí có những chuyến công tác dài ngày đến 2 tháng, nhưng em luôn tin tưởng anh, và anh cũng vậy, chúng em yêu nhau đơn giản là tạo niềm tin cho nhau. Anh không phải là mẫu người đàn ông lãng mạn mà em từng mơ ước. Anh nhẹ nhàng nhưng trầm ấm, bình dị, anh không bao giờ mắng mỏ hay ca thán em, dù em có làm sai điều gì, và điều quan trọng nhất em biết rằng anh yêu em, điều đó là thật.

Nhưng điều làm em và anh luôn cảm thấy buồn là gia đình anh, bố mẹ anh ngăn cấm chúng em. Kể từ khi biết chúng em yêu anh, bố mẹ anh đã quan tâm hỏi xem em tuổi gì, và ngăn cấm luôn khi biết tuổi anh và em khắc nhau, thậm chí lấy về có thể mất mạng. Em và anh vì vậy mà cũng buồn nhiều lắm, dù anh đã hết lời nói để cho bố mẹ hiểu nhưng bố mẹ anh nhất mực không nghe, nói anh phải chia tay với em ngay.

Đến tận bây giờ, khi chúng em đã yêu nhau được 2 năm, bố mẹ anh vẫn nhất quyết ngăn cấm. Em đã nói với anh rằng mình hãy chia tay, và anh nên tìm cho anh một người phù hợp để bố mẹ anh vui lòng, nhưng cả em và anh đều không làm được. Em không thể sống thiếu anh, em chỉ muốn rằng anh sẽ trở thành chồng em, chỉ là anh thôi dù có chuyện gì xảy ra.

Em đã trao hết tất cả cho anh vì em tin anh, chúng em yêu nhau và muốn được bên nhau. Anh nói trong năm nay nêu bố mẹ anh vẫn không đồng ý thì e và anh sẽ công khai sống với nhau như vợ chồng mà không cần đám cưới, không cần kết hôn, chỉ cần em và anh yêu nhau là đủ. Chúng em sẽ tự có những đứa con, không cần bố mẹ phải đồng ý nữa.

Em cũng muốn được ở bên anh, em không cần điều gì cả, không cần danh phận, không cần người đời chấp nhận. Nhưng điều em lo lắng nhất là bố mẹ em, em thương bố mẹ em lắm. Nếu em làm như vậy thì hàng xóm, người đời sẽ cười vào mặt bố mẹ em, cho rằng ông bà không biết dạy con. Giờ em phải làm sao đây? Em đã 27 tuổi rồi, em muốn được sống với anh như vợ chồng nhưng cũng không muốn bố mẹ em phải buồn lòng. Xin mọi người hãy cho em ột lời khuyên!

Quỳnh Mai

Tạo hành lang pháp lý cho ứng dụng trợ lý ảo phát triển
Tạo hành lang pháp lý cho ứng dụng trợ lý ảo phát triển
(Ngày Nay) - Theo ông Nguyễn Phú Tiến, Phó Cục trưởng Cục Chuyển đổi số Quốc gia (Bộ Thông tin và Truyền thông), tiến trình nghiên cứu quy định pháp lý liên quan đến trợ lý ảo nói riêng và các ứng dụng trí tuệ nhân tạo (AI) nói chung tại Việt Nam đã và đang tiến hành tích cực.
Khai quật, khảo cổ học hệ thống nền móng điện Cần Chánh trong Đại Nội Huế.
Thừa Thiên-Huế: Sẵn sàng khởi công phục dựng Điện Cần Chánh
(Ngày Nay) - Giám đốc Trung tâm Bảo tồn Di tích Cố đô Huế Hoàng Việt Trung cho biết, dự án Tu bổ, phục hồi và tôn tạo di tích Điện Cần Chánh đang được trình Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch thẩm định. Sau khi hoàn thành các thủ tục, dự kiến dự án sẽ được khởi công trong quý IV năm 2024.
Ban tổ chức tặng sách cho các thư viện công cộng, thư viện trường học, tủ sách tư nhân có phục vụ cộng đồng; các trại giam, trại tạm giam trên địa bàn tỉnh Thừa Thiên - Huế.
Ngày Sách Việt Nam: Khơi dậy khát vọng cống hiến của tuổi trẻ
(Ngày Nay) - Ngày 19/4, tại Thư viện Tổng hợp tỉnh Thừa Thiên - Huế, Sở Văn hóa và Thể thao tỉnh phối hợp với Đại học Huế, Sở Giáo dục và Đào tạo, Viện Nghiên cứu phát triển tỉnh tổ chức khai mạc Ngày Sách và Văn hóa đọc Việt Nam; giới thiệu 2 ấn phẩm mới của Tủ sách Huế và phát động cuộc thi Đại sứ Văn hóa đọc năm 2024.
Không giữ giới có năm điều suy hao
Không giữ giới có năm điều suy hao
(Ngày Nay) - Sống ở đời ai cũng mong muốn gia đạo bình an, sự nghiệp ổn định và phát triển. Tuy vậy, không nhiều người biết rằng nền tảng của những mong ước thiện lành đó chính là phước đức.
Đức Phật và những di huấn sau cùng
Đức Phật và những di huấn sau cùng
(Ngày Nay) - Theo kinh Đại bát Niết-bàn (Trường bộ kinh), trước lúc viên tịch, Thế Tôn an cư mùa mưa tại Baluvā, bị bệnh trầm trọng, rất đau đớn. Nhưng Ngài giữ tâm chánh niệm, tỉnh giác, chịu đựng cơn đau ấy, không một chút ta thán.
Người xuất gia cần tránh những cơ hiềm, tổn hại cho đạo
Người xuất gia cần tránh những cơ hiềm, tổn hại cho đạo
(Ngày Nay) - Người tu không nên bất cẩn, mà phải luôn quan tâm đến cơ hiềm của thế gian, tránh để người đời đánh mất niềm tin vào Tam bảo. Phật dạy: “Luôn luôn tự thức tỉnh và tự dò xét, không để lầm lỗi có thể có được, như thế là trong Chánh pháp của Như Lai, người ấy có khả năng thực hiện giải thoát”.
Bảy pháp tôn kính làm cho Chánh pháp tăng trưởng
Bảy pháp tôn kính làm cho Chánh pháp tăng trưởng
(Ngày Nay) - Tôn kính là sự kính trọng cao tột. Khi tôn kính điều gì thì điều ấy trở thành thiêng liêng, là ngọn đuốc sáng soi đường, là biểu tượng cao cả để hướng đến. Mỗi người có đối tượng tôn kính khác nhau để dẫn lối cho cuộc đời.
Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch tỉnh Hà Nam yêu cầu quán bar H2 Club không được tổ chức các hoạt động biểu diễn, sau khi dư luận phản ánh việc quán bar này tổ chức cho nhân viên mặc trang phục Phật giáo biểu diễn nhảy múa dung tục cùng các vũ nữ ăn mặc hở hang vào tối ngày 6/4/2024 trước đó. (Ảnh cắt từ clip)
Vụ mặc áo cà sa trong quán bar: Tỉnh Hà Nam yêu cầu dừng các hoạt động biểu diễn
(Ngày Nay) - Liên quan đến vụ việc quán bar H2 Club (phường Duy Hải, thị xã Duy Tiên, tỉnh Hà Nam) tổ chức cho nhân viên mặc trang phục Phật giáo biểu diễn nhảy múa dung tục cùng các vũ nữ ăn mặc hở hang; Sở Văn hoá, Thể thao và Du lịch tỉnh Hà Nam đã lập tức vào cuộc và có văn bản yêu cầu quán bar này không được tổ chức hoạt động biểu diễn.