Ngày Nay số đặc biệt Xuân Nhâm Dần

NGAYNAY.VN Xuân NÉTXUÂN 56 miên trường phía sau... LÊ XUÂN THỌ phía trước chỗ… uống trà, ông không cầu kỳ, kiểu cách. Một chút lãng đãng, một chút lãng mạn quẩn quanh máu nghệ sĩ. Nên những khi trà dư tửu hậu với ông, tôi rất thật với tôi như vốn lẽ. Bởi vậy, nhiều lúc ông… bỏ mặc tôi với những ý nghĩ của riêng tôi, để phần mình, ôm đàn say sưa hát thơ Bùi Giáng. 1. Là người có họ hàng với nhà thơ Bùi Giáng, nhưng so với bạn bè trang lứa thời ấy, ông thừa nhậnmình biết đến người em họ với“tư cách”là nhà thơ, mà là nhà thơ nổi tiếng, rất trễ. Rồi chính những người bạn ấy, đưa ông đến cõi thơ của “trung niên thi sĩ”, để rồi mê đắm đến giờ. Tôi không nhớ rõ có bao nhiêu ý niệm xung quanh thơ của Bùi Giáng, chỉ biết rằng chữ “duyên” hiện hữu rất nhiều, theo nhiều chiều kích khác nhau. TP HCM, một sớm se lạnh, đương lúc nắng vàng len kẽ lá, tôi nhắn: “Hỏi rằng: người ở nơi đâu?”. “Thưa rằng: tôi ở rất lâu quê nhà”. Gần như cả năm, nhà thư pháp Bùi Hiến “mắc kẹt” nơi Hội An. Tôi chợt nhớ mấy bận ghé nhà ông bên chợ Bà Chiểu, nhiều lúc, bên thềm nhà, ông bày mực giấy thi triển ngón nghề thư pháp của mình, khi nắng đương xuân thì, như sớmnay. Mà Bùi Hiến hơi khác lạ so với nhiều nhà thư pháp mà tôi biết, gặp gỡ, là ở cái Người đưa Bùi Hiến đến với thế giới thơ Bùi Giáng là nhà thơ Tuấn Cưu, là người bạn, người đồng hương. Trên văn đàn, cái tênTuấn Cưu như nốt trầm lặng. Nhưng sự lặng lẽ của ông, là dành tất thảy cho tìmtòi, nghiên cứu về thơ, và cuộc đời của Bùi Giáng. Suy cho cùng, sống như vậy cũng là đủ vui. Ngồi nghe họ nói chuyện, mới biết cả hai khoác vai nhau đi qua tuổi trẻ, rong ruổi thanh xuân khoái hoạt đến nhường nào. Bùi Hiến sinh năm 1957, ở huyện Duy Xuyên (Quảng Nam). Cũng như người emhọ tài hoa củamình, đời ông lang bạtmãi và có thể gọi là lấy đất Sài Gòn làm chốn dừng chân. Ông vào Sài Gòn từ rất nhỏ, theo ba mẹ vào. Cho đến gần tết năm 1993, ông mới làm chuyến ngược quê và ở mãi đến trung thu năm đó, mới trở về TP HCM. Trên tay ông khi ấy là một chiếc máy ảnh, ông chụp để gửi cộng tác cho một số báo, cũng là cách để ông kiếm“lộ phí” cho chuyến lãngdu củamình.Về quê, ông được bạn bè gợi ý, nên làm triển lãm ảnh “Quảng Nam yêu thương - phong cảnh và con người”. “Ban đầu, triển lãm làm ở Duy Xuyên. Xong, thì mang ra Đà Nẵng triển lãm tiếp trước khi mang vào Hội An” - ông nhớ lại. “Triển lãm lần ấy thắng hay thua?” - tôi hỏi. Ông cười: “Thua là cái chắc. Cóbánmuagì đượcđâu. Mình làm vì mê thôi. Bây giờ, mấy chục năm trôi qua, còn nhớ mấy đêm triển lãm phải nằm ngủ ở bờ biển Đà Nẵng đâynè”. Rồi cảhai phá lêncười. “Nhưng mà thắng thua kiểu đó cũng khó phân định lắm, mà tôi nghĩ là duyên đúng hơn” - ông níu tôi lại bằng câu tò mò khi ấy. Hóa ra, khi ông triển lãm ảnh ở Đà Nẵng, thấy người ta viết thư pháp. Rồi khi vào làm triển lãm ở Hội An, lại thấy người ta viết thư pháp nữa. Nhưng quan trọng hơn, những điều đấy đến với ông “rất lạ”. Và từ cái lạ ấy, ông lần mò từng bước chân vào địa hạt thư pháp để rồi nhận ra rằng, đây mới là thứ hợp với mình chứ không phải là ảnh như trước kia! Từ đó, ông bỏ hẳn ảnh, chuyển qua chơi chữ và vẽ tranh thủymặc. 2. Tôi chợt nhớ về Đêm thơ Bùi Giáng cách đây vài năm, đó là lần đầu tiên tôi gặp nhà thư pháp Bùi Hiến, nếu như nhà thơ Tuấn Cưu sẻ chia những câu chuyện về thơ, về cuộc đời Bùi Giáng. Thì Bùi Hiến, bằng ngón nghề guitar điêu luyện và giọng trầm ấm của mình, đã đưa cả khán phòng phiêu từ cung bậc này, chạm đến cảm xúc khác qua những ngân nga thơ Bùi Giáng, nhất là bài “Người đi đâu”: “Bàn chân bước người đi về một thuở/ Lá phân vân bờ bến cát sương rung/ Trời khuya khoắt phiêu du trăng bỡ ngỡ/ Người đi đâu sông nước lạnh vô cùng/ Bóng trắng xa bay về em có thấy/ Cuối phương ngàn rừng núi mộng trong sương/ Dòng sông đục dòng xưa sông sóng dậy/ Nghe triền miên nức nở lệ lên đường/ Một tiếng nói một nụ cười chợt tắt/ Hết mấy phen buồn trở lại bên đời/ Đồng ruộng cũ màu trôi trong cỏ nhặt/ Dưới bình minh rạ xám gốc trơ phơi/ Trời vi vút én liệng vòng hớt hải/ Đi đi em nguồn dậy mộng chiêm bao/ Về thao thức canh chầy tìm trở lại/ Bốn chân trời người đứng ở nơi nao/ Màu con mắt bên màu xuân xiêu đổ/ Ở bên kia nhìn trở lại bên này/ Gió lay lắt bốn phương về dồn tụ/ Bụi thumờ ai phủi với hai tay...”. Khi tôi hỏi, rằng ông ngâm thơ hay hát thơ Bùi Giáng? Bùi Hiến bảo rằng ngâm cũng được mà hát cũng xong. Chỉ biết rằng, khi ông ngồi ôm đàn và cất lên những ngôn từ trong thơ Bùi Giáng, thì để mặc cảm xúc tung bay. Và trong từng thớ cảm xúc đang thăng Bùi Hiếnphiêu trongĐêmthơBùi Giáng. Tôi hỏi ông thíchnhất câunào trong thơBùi Giáng, ôngbảonhiều, rất nhiều, nhưng trênhết vẫn làcâu“người đi tôi cũngđi qua/ người dừng tôi cũngqua loa tạmdừng”.

RkJQdWJsaXNoZXIy MTA3Mzg1MA==