Mình lạc mất nhau giữa những bộn bề ghen tuông xốc nổi. Anh tạm trả em về với thế giới mà anh nghĩ nó vẫn bình yên như vốn dĩ. Ừ thì thế giới vẫn yên bình thật, chỉ có lòng em bộn bề sóng gió. Lạc anh, lạc nỗi buồn, nỗi nhớ, lạc cả yêu thương.
Rồi anh có cô ấy, nhanh đến choáng ngợp, đến vội vàng. Cô ấy khỏa lấp khoảng trống trong anh về em, cô ấy thay thế em yêu anh, cô ấy thay thế em được anh yêu, cô ấy thay em bảo vệ anh, cô ấy thay em giữ lấy cả-thế-giới-của-em.
Cô ấy thay em giữ lấy cả-thế-giới-của-em. |
Cả cô ấy và em, đều xứng đáng được yêu. Vậy nên, anh yêu cả hai. Chua chát, ngọt bùi, cay đắng, cả em và anh đều biết. Anh cho cô ấy những cái ôm, sau lưng anh đan tay vào em. Anh cho cô ấy sự lãng mạn cả thế giới đều biết, sau lưng em vẫn có những ngọt ngào vụng trộm từ anh. Anh cho cô ấy niềm tin, anh lại gieo vào lòng em hi vọng.
Chúng ta vẫn đang yêu nhau như đã từng, nhưng vị trí của em bỗng chốc đổi khác...
Em tự thấy mình sao xấu xa quá đỗi, em tự trách bản thân không tốt, em trượt dài trên những sai lầm của mình mà chẳng thể thấy đâu là đích đến để dừng lại. Đơn giản chỉ vì, cả anh và em, không ai buông bỏ được lòng tham chiếm hữu của mình, không ai dứt khoát được tình cảm của bản thân để rồi cả ba cứ xoáy sâu vào vòng tròn không điểm bắt đầu mà cũng chẳng thấy hồi vãn kết.
Anh vẫn muốn những khoảnh khắc được cùng em, em vẫn muốn được yêu anh như em đã từng. Ai là kẻ có lỗi? Liệu rồi chúng ta sẽ đi đến đâu khi cả hai đã quá đủ trưởng thành đề đoán được cái kết của một cuộc tình không-chỉ-có-hai-người?
Hoàng Thúy (st)
>>> Xem thêm: