Dòng sông tôi mang theo

0:00 / 0:00
0:00
(Ngày Nay) - 25 năm trước, cũng ngày cuối năm lạnh này, ông Hào mất tích. Hàng xóm kể rằng ông ngã từ ban công tầng bốn xuống dưới đường; rơi trúng tấm bạt của hàng chợ phía dưới. Những tấm bạt mà bạn sẽ nhìn thấy trong nhiều bức tranh về bờ sông Tam Bạc, của các họa sĩ Hải Phòng.
Dòng sông tôi mang theo

Tấm bạt khiến cú ngã không nặng. Bác hàng xóm đưa ông Hào vào viện. Nhưng rồi loay hoay làm thủ tục một lúc, đã thấy ông biến mất. Những ngày đấy không ai còn đi được vào tâm trí của bố tôi nữa, sau rất nhiều rượu và rất nhiều drama dài của cả công việc lẫn hôn nhân. Không ai hiểu vì sao ông bỏ đi. Cũng không ai dám chắc, rằng ngay từ đầu, ông đã ngã, hay nhảy từ cái ban công ấy.

Một buổi trưa bà Minh Anh về, ôm lấy tôi và khóc. Bác Huấn ở Yên Bái xuống tìm nhiều ngày, tìm thấy một cái nấm mộ ven sông. Người bên sông đã tìm thấy và kéo vào, một người, mặc chiếc áo thi đấu thể thao của Bệnh viện Y học dân tộc Hải Phòng. Người dược sĩ chỉ được nhận diện bằng chiếc áo đó.

Tôi hóa vàng trong đám ma ông ở chiếc cầu tàu bên bờ sông. Chiếc cầu tàu mà bạn sẽ nhìn thấy trong nhiều bức tranh về Tam Bạc, của các họa sĩ Hải Phòng.

Nhiều năm sau này, khi đã lớn, tôi thỉnh thoảng vẫn khóc khi xem đoạn Simba chạy xuống thung lũng, khi Mustafa đã chết, chui vào lòng bố mình, rồi kêu, “Bố ơi đi về đi”. Hôm ngồi xem vở The Lion King ở Broadway, tôi cũng khóc đoạn ấy. Anh bạn New Zealand hỏi sao dưng mày lại khóc ở đoạn này, tao không hiểu, mày có kỷ niệm gì à. Tôi chỉ im lặng.

Căn nhà tập thể nhìn ra bờ sông là căn nhà cuối cùng của bố tôi. Tôi đã ngồi đó nhiều buổi chiều về với bố, nhìn xuống bờ sông đang chìm dần vào bóng tối. Thành phố khi đó không nhiều ánh sáng như bây giờ. Trên lòng sông cạn, bên kia những tấm bạt màu xanh và cam, những lưng người màu xám đang cào một con gì đó tôi không biết.

Bờ sông ấy giờ đã lát đá, thành một chuỗi nhà liền kề theo phong cách shophouse. Nhưng người Hải Phòng sẽ vĩnh viễn nhớ đến khu phố cũ người Tàu đã xây, đằng sau chợ Sắt. Khu phố mà bạn sẽ nhìn thấy trong tất cả các bức tranh về Tam Bạc, của những họa sĩ Hải Phòng.

Không phải dòng sông, mà chính khu phố đó mới là Tam Bạc.

Tôi không phải người sưu tập. Chưa bao giờ có ý định sưu tập tranh, hay nghiên cứu về nguyên tắc của việc mua tranh (như cách tôi ứng xử với mọi lĩnh vực khác trong đời). Chỉ là xây một căn nhà, và tự nhiên cảm thấy cần tranh. Năm đó, lúc nhà sắp hoàn thiện, tôi mạnh dạn nhắn tin cho họa sĩ Đặng Tiến, hỏi anh về một bức Tam Bạc.

Vừa xây nhà xong mà dám hỏi tranh Đặng Tiến là cũng sẵn sàng đón nhận một cú sốc tài chính kinh khủng đấy. Nhưng họa sĩ không còn bức Tam Bạc nào. Rồi trong nhà vị chủ tịch hội mỹ thuật Hải Phòng, tôi tình cờ thấy một bức Tam Bạc màu xanh của anh Cao Nam Tiến.

Những căn nhà của thời xa vắng hay ở lại trong ký ức tập thể bằng một màu vàng loang lổ rêu. Nhưng Tam Bạc của anh Cao Nam Tiến màu xanh, ánh sáng của buổi chiều bỗng nhiên xanh dịu dàng, phủ lên những khối nhà lô nhô một vẻ mát lành.

Cứ thế, đôi năm sau, thỉnh thoảng tôi lại treo lên tường một bức tranh Tam Bạc, tự mua, hay là bạn bè thấy hay thì mua tặng. Như bức sơn mài khổ lớn của anh Nguyễn Đình Hợp là anh Dương Tiêu mua cho tôi.

Nó sẽ không trở thành bộ sưu tập, vì đã không được xây dựng từ ý thức sưu tập. Tôi không có một tiêu chí về việc thế nào là Tam Bạc, hay thế nào là Hải Phòng. Tôi không nặng nề chất lượng hội họa. Tôi tôn trọng ý niệm riêng của từng họa sĩ, mình ngẫu nhiên gặp, về khúc sông đó, với những tấm bạt, cái cầu tàu, và những khối nhà cao có ô cửa sổ mà tôi tưởng rằng chính mình đã ngồi ở đó, những ngày về với bố, 25 năm trước kia.

Tôi không có nhiều kết nối với thành phố hiện tại, với các khu đô thị và super mall mới xây. Tôi cũng không thực lòng muốn liên tục kết nối với thành phố quá khứ của-chính-mình, vì bạn thấy đấy, nó là những chuyện buồn không cần thêm đay nghiến. Treo những bức Tam Bạc – những gì mà các họa sĩ cho rằng đẹp nhất về nơi ấy – chỉ là cách tôi vừa duy trì kết nối, vừa thản nhiên nhìn lại quá khứ, không oán than.

Hôm nọ, The Muse Gallery ở Tràng Tiền tổ chức triển lãm của các họa sĩ Hải Phòng. Bà chủ Diệp Phạm nhắn tin, bảo anh ơi, có Tam Bạc nè. Tôi qua trước triển lãm một ngày, “gắn nơ” một bức Tam Bạc nữa, cũng màu xanh – của họa sĩ Phạm Anh Tuấn. Lần này là màu xanh bàng bạc của ký ức – thứ ký ức chỉ có những hình khối, không (muốn) có những con người.

Tôi khoe tranh mới với bạn bè, rồi bảo, giờ em mới hiểu hết được cái câu, trong tim ai cũng có một dòng sông riêng mình.

Tôi, có lẽ cũng giống nhiều người xa quê, với cách vận hành phức tạp của ký ức, những nhảy múa lẫn lộn của vui buồn, của hân hoan và oán than, thậm chí đã không hề nhận ra rằng mình muốn mang theo dòng sông đó.

Ông Ngô Đông Hải giữ chức Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương
Ông Ngô Đông Hải giữ chức Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương
(Ngày Nay) - Chiều 22/11, tại Hà Nội, Ban Tuyên giáo Trung ương tổ chức Hội nghị công bố quyết định của Bộ Chính trị về việc điều động, phân công, bổ nhiệm Ủy viên Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy Thái Bình Ngô Đông Hải giữ chức Phó Trưởng Ban Tuyên giáo Trung ương.
Miễn vé tham quan Thành nhà Hồ trong Ngày Di sản văn hóa Việt Nam
Miễn vé tham quan Thành nhà Hồ trong Ngày Di sản văn hóa Việt Nam
(Ngày Nay) - Ngày 22/11, Trung tâm Bảo tồn Di sản Thành nhà Hồ (huyện Vĩnh Lộc, Thanh Hóa) cho biết, nhân kỷ niệm Ngày Di sản văn hóa Việt Nam (23/11/2005 - 23/11/2024), Trung tâm sẽ miễn vé cho du khách trong nước và quốc tế đến tham quan, trải nghiệm tại di sản Thành nhà Hồ.
Thứ trưởng Bộ VH,TT&DL Hồ An Phong.
Hội nghị triển khai Chỉ thị 30/CT-TTg: Bước ngoặt quan trọng cho ngành công nghiệp văn hóa Việt Nam
(Ngày Nay) - Ngày 21 và 22/11/2024, Bộ VH,TT&DL đã tổ chức Hội nghị triển khai Chỉ thị số 30/CT-TTg ngày 29/8/2024 của Thủ tướng Chính phủ về phát triển các ngành công nghiệp văn hóa Việt Nam. Hội nghị được kỳ vọng trở thành bước đột phá, đặt nền tảng cho sự phát triển mạnh mẽ và bền vững của ngành công nghiệp văn hóa. Liên hiệp các Hội UNESCO Việt Nam cũng cử đại diện tham dự hội nghị nhằm học hỏi kinh nghiệm thực tiễn để thúc đẩy công nghiệp văn hóa gắn liền với hợp tác toàn cầu.
Bước tiến đột phá trong dự án xây dựng Bản đồ Tế bào con người
Bước tiến đột phá trong dự án xây dựng Bản đồ Tế bào con người
(Ngày Nay) - Các nhà khoa học quốc tế ngày 20/11 đã công bố bản thiết kế đầu tiên về sự phát triển của hệ xương người, đánh dấu bước tiến quan trọng trong dự án Bản đồ Tế bào con người (Human Cell Atlas), một nỗ lực lớn nhằm tạo ra bản đồ sinh học chi tiết của mọi loại tế bào trong cơ thể người.
Gia Lai : Ngôi cổ tự duy nhất được phong sắc tứ
Gia Lai : Ngôi cổ tự duy nhất được phong sắc tứ
(Ngày Nay) - Gia Lai hiện có hàng trăm ngôi chùa, trong đó có nhiều chùa đã qua trăm năm lịch sử. Nhưng chỉ duy nhất chùa Tân An (đường Nguyễn Thiếp, phường Tây Sơn, thị xã An Khê) được sự công nhận và ban tặng của hoàng gia nhà Nguyễn, gọi là sắc tứ.
Sắp xếp đơn vị hành chính của 12 tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương
Sắp xếp đơn vị hành chính của 12 tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương
(Ngày Nay) - Thay mặt Ủy ban Thường vụ Quốc hội, Chủ tịch Quốc hội Trần Thanh Mẫn đã ký ban hành các Nghị quyết của Ủy ban Thường vụ Quốc hội về việc sắp xếp đơn vị hành chính giai đoạn 2023 - 2025 của 12 tỉnh, thành phố trực thuộc Trung ương, gồm: An Giang, Đồng Tháp, Hà Nam, Hà Nội, Hà Tĩnh, TP Hồ Chí Minh, Phú Thọ, Sơn La, Quảng Ngãi, Quảng Trị, Trà Vinh, Vĩnh Phúc, giai đoạn 2023 – 2025.
Đặc sắc chương trình giao lưu "Sắc màu di sản"
Đặc sắc chương trình giao lưu "Sắc màu di sản"
(Ngày Nay) - Tối 21/11, tại hồ Nguyên Phi Ỷ Lan (thành phố Bắc Ninh), Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch tỉnh Bắc Ninh tổ chức Chương trình nghệ thuật dân ca trên thuyền và giao lưu các miền di sản chủ đề "Sắc màu di sản".
Phật dạy 5 điều thân kính với làng xóm
Phật dạy 5 điều thân kính với làng xóm
(Ngày Nay) - Mối quan hệ làng xóm cũng có những nhiêu khê và phức tạp, nếu không khéo thì từ thâm tình lại hóa ra giận ghét, thậm chí là oán thù. Cho nên Đức Phật rất tinh tế khi dạy phải thân kính với bà con.
Học cách trân quý từng phút giây còn sống
Học cách trân quý từng phút giây còn sống
(Ngày Nay) - Khi tôi nghe thấy tin có người nào đó vừa mất đi, tin ấy với tôi như tiếng chuông thức tỉnh. Tiếng chuông đó là một lời nhắc nhở sâu sắc về sự mong manh của kiếp người.