Lên cấp 2, tôi học trường huyện xa nhà hơn 20 cây số, tuần đầu tiên không sao ngủ được vì nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ. Cuối tuần, được nghỉ phép, tôi chạy ào về nhà, vừa vào đến cửa trông thấy mẹ, tôi không nín nổi liền òa khóc.
Con cái là mặt trời của cha mẹ |
Năm cuối cấp 2, những cảm xúc ấy không còn nữa, cái tuổi mà người ta thường nói “đang tuổi ẩm ương”, cứ tưởng mình đã khôn lớn, đã biết nhiều lắm. Tối thứ 6 hàng tuần, nằm trên giường gọi điện về cho mẹ, chỉ biết thao thao bất tuyệt về những hoài bão đầy lớn lao của mình, mẹ thường lắng nghe chờ cho đến khi tâm trạng tôi dịu bớt, mẹ lại hỏi nhẹ nhàng hỏi xem tôi ăn uống thế nào, có thiếu tiền tiêu vặt không. Tôi cụt hứng hậm hực: Phụ nữ trong nhà chỉ biết quan tâm toàn những chuyện vặt vãnh thế thôi.
Có khi gần nửa năm tôi không về thăm nhà |
Sau khi đi làm, có khi gần nửa năm tôi không về thăm nhà, quen với cuộc sống thành phố tiện nghi, tôi không muốn về quê. Mùa đông đến, tôi về thăm nhà, trên đường về lại cảm thấy sao chỗ nào cũng bẩn thỉu, nhếch nhác đến thế. Vừa bước vào cửa, lại trông thấy mẹ đang ngồi giặt quần áo cạnh bếp lò. Khoảnh khắc đầu tiên khi mẹ nhìn thấy tôi, những giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên má, vẻ nghẹn ngào của mẹ khiến tôi sửng sốt: - Con về rồi à, sao mãi không về thăm nhà hả con?
Sau cuộc hôn nhân tan vỡ, tôi mang theo con vất vả bươn trải cuộc sống ở nơi đô thị phồn hoa, nhưng đêm về, một mình cô đơn không người dựa dẫm, tôi chỉ mong có một bờ vai để mình được tựa vào, hình ảnh mẹ lại thấp thoáng hiện lên khi gần khi xa trong đầu tôi. Lúc này, tôi mới chợt nhận ra mẹ đã già rồi, mẹ không thể ở bên tôi, chăm lo cho tôi được.
Sau khi ba tôi mất, mẹ sống cùng em gái, tôi vẫn ít khi về, mẹ vẫn thường dặn tôi: - Con bận, mọi người không giúp gì được cho con, hai mẹ con con ở ngoài đó nhớ giữ gìn sức khỏe, không có thời gian không phải về đâu, mẹ không sao cả. - Tôi ỷ vào cái lý do đó nên cũng không về nhà thật, chỉ vội vàng đáo qua nhà mỗi dịp lễ Tết đến. Không phải tôi không nhìn thấy ánh mắt bịn rịn lưu luyến trong mắt mẹ, nhưng tôi nghĩ việc học của con còn quan trọng hơn, tôi cũng thầm tự nhủ với lòng mình: Đợi thêm chút thời gian nữa, khi con tôi vào đại học, nhất định tôi sẽ đón mẹ lên sống cùng để lo tròn chữ hiếu với mẹ.
Năm ngoái, mẹ bị phải nhập viện vì bệnh tiểu đường, em trai và em gái con cái đều còn quá nhỏ, nên chỉ có mình tôi chăm sóc mẹ ở viện. Mấy chục ngày mẹ nằm viện, mẹ luôn để ý sắc mặt tôi, dường như mẹ không đành lòng khi mình đã gây thêm phiền phức cho con cái. Một hôm, tôi quên để lại tiền ăn trưa cho con gái, nên hơi sốt ruột, mẹ trông thấy vậy lo lắng nói: - Con mau về đi, mẹ ở đây một mình không sao. - Bình thường, thương hai hai đứa em con nhỏ, lại cũng khó khăn, tôi tự nguyện một mình ở bên mẹ, nhưng tự nhiên nghe mẹ nói ở một mình lòng tôi thoáng cảm thấy bực dọc mới buột miệng: - Không ai đến thay cho con, làm như mẹ của mình con vậy? - Nói xong tôi mới giật mình nhận ra mình đã lỡ lời, vội quay sang nhìn mẹ. Mẹ không nói gì, nhưng ánh mắt đong đầy nỗi xót xa thương con. Tôi tìm chuyện khác nói át đi, mẹ cũng cười làm như không có chuyện gì để tôi yên lòng.
Khi tôi về cơm nước cho con xong quay lại, từ xa đã trông thấy mẹ đang đòi cô y tá cho mẹ xuất viện vào ngày mai. Cô y tá vừa khuyên bà vừa lo lắng quay về phía tôi, trông thấy tôi liền gọi: - Chị, bệnh bác còn chưa đỡ mà bác cứ đòi xuất viện? – Mặt và tai tôi nóng bừng.
Mẹ ngồi trong phòng bệnh bực bội nói với tôi: - Không việc gì rồi còn không cho người ta xuất viện, bọn họ chỉ muốn kiếm ít tiền của chúng ta thôi con. – Trong lòng tôi biết rõ nguyên nhân vì sao mẹ cứ khăng khăng đòi ra viện, nên chỉ biết quay mặt đi vì không ngăn nỗi những giọt nước mắt. Cuối cùng, sau khi bệnh tình của mẹ đã ổn, mẹ được ra viện, nhưng mẹ kiên quyết không muốn ở lại thành phố sống cùng tôi, vì không muốn ăn không ngồi rồi cuồng chân cuồng tay. Thực ra, tôi nghĩ là do câu nói của tôi đã làm mẹ buồn lòng.
"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha" |
Tôi kể chuyện này với bạn tôi, chị ấy hơn tôi vài tuổi, chị nói từ nhỏ đã không còn cha mẹ, nên giờ thèm có mẹ như tôi mà không được. Chị còn nói: con cái hiếu thuận với cha mẹ là lấy thuận làm hiếu, nhất là người già luôn có những cách nghĩ con cái khó mà hiểu được, chi bằng cứ thuận theo ý mẹ cũng là lòng hiếu của mình rồi.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn trông nom săn sóc mà e cha mẹ không cần, và có khi không đợi mình nữa.
Dịch từ Duwenzhang.com