Mẹ tôi!

Khi còn học tiểu học, trong mắt tôi, mẹ là thần tiên làm được tất cả mọi việc, những gì tôi không làm được mẹ đều làm cho tôi, cậy mẹ thương mình, tôi luôn ỷ lại vào mẹ.
Mẹ tôi!

Lên cấp 2, tôi học trường huyện xa nhà hơn 20 cây số, tuần đầu tiên không sao ngủ được vì nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ. Cuối tuần, được nghỉ phép, tôi chạy ào về nhà, vừa vào đến cửa trông thấy mẹ, tôi không nín nổi liền òa khóc.

Mẹ tôi! - anh 1

Con cái là mặt trời của cha mẹ

Năm cuối cấp 2, những cảm xúc ấy không còn nữa, cái tuổi mà người ta thường nói “đang tuổi ẩm ương”, cứ tưởng mình đã khôn lớn, đã biết nhiều lắm. Tối thứ 6 hàng tuần, nằm trên giường gọi điện về cho mẹ, chỉ biết thao thao bất tuyệt về những hoài bão đầy lớn lao của mình, mẹ thường lắng nghe chờ cho đến khi tâm trạng tôi dịu bớt, mẹ lại hỏi nhẹ nhàng hỏi xem tôi ăn uống thế nào, có thiếu tiền tiêu vặt không. Tôi cụt hứng hậm hực: Phụ nữ trong nhà chỉ biết quan tâm toàn những chuyện vặt vãnh thế thôi.

Mẹ tôi! - anh 2

Có khi gần nửa năm tôi không về thăm nhà

Sau khi đi làm, có khi gần nửa năm tôi không về thăm nhà, quen với cuộc sống thành phố tiện nghi, tôi không muốn về quê. Mùa đông đến, tôi về thăm nhà, trên đường về lại cảm thấy sao chỗ nào cũng bẩn thỉu, nhếch nhác đến thế. Vừa bước vào cửa, lại trông thấy mẹ đang ngồi giặt quần áo cạnh bếp lò. Khoảnh khắc đầu tiên khi mẹ nhìn thấy tôi, những giọt nước mắt chầm chậm lăn dài trên má, vẻ nghẹn ngào của mẹ khiến tôi sửng sốt: - Con về rồi à, sao mãi không về thăm nhà hả con?

Sau cuộc hôn nhân tan vỡ, tôi mang theo con vất vả bươn trải cuộc sống ở nơi đô thị phồn hoa, nhưng đêm về, một mình cô đơn không người dựa dẫm, tôi chỉ mong có một bờ vai để mình được tựa vào, hình ảnh mẹ lại thấp thoáng hiện lên khi gần khi xa trong đầu tôi. Lúc này, tôi mới chợt nhận ra mẹ đã già rồi, mẹ không thể ở bên tôi, chăm lo cho tôi được.

Mẹ tôi! - anh 3

Sau khi ba tôi mất, mẹ sống cùng em gái, tôi vẫn ít khi về, mẹ vẫn thường dặn tôi: - Con bận, mọi người không giúp gì được cho con, hai mẹ con con ở ngoài đó nhớ giữ gìn sức khỏe, không có thời gian không phải về đâu, mẹ không sao cả. - Tôi ỷ vào cái lý do đó nên cũng không về nhà thật, chỉ vội vàng đáo qua nhà mỗi dịp lễ Tết đến. Không phải tôi không nhìn thấy ánh mắt bịn rịn lưu luyến trong mắt mẹ, nhưng tôi nghĩ việc học của con còn quan trọng hơn, tôi cũng thầm tự nhủ với lòng mình: Đợi thêm chút thời gian nữa, khi con tôi vào đại học, nhất định tôi sẽ đón mẹ lên sống cùng để lo tròn chữ hiếu với mẹ.

Năm ngoái, mẹ bị phải nhập viện vì bệnh tiểu đường, em trai và em gái con cái đều còn quá nhỏ, nên chỉ có mình tôi chăm sóc mẹ ở viện. Mấy chục ngày mẹ nằm viện, mẹ luôn để ý sắc mặt tôi, dường như mẹ không đành lòng khi mình đã gây thêm phiền phức cho con cái. Một hôm, tôi quên để lại tiền ăn trưa cho con gái, nên hơi sốt ruột, mẹ trông thấy vậy lo lắng nói: - Con mau về đi, mẹ ở đây một mình không sao. - Bình thường, thương hai hai đứa em con nhỏ, lại cũng khó khăn, tôi tự nguyện một mình ở bên mẹ, nhưng tự nhiên nghe mẹ nói ở một mình lòng tôi thoáng cảm thấy bực dọc mới buột miệng: - Không ai đến thay cho con, làm như mẹ của mình con vậy? - Nói xong tôi mới giật mình nhận ra mình đã lỡ lời, vội quay sang nhìn mẹ. Mẹ không nói gì, nhưng ánh mắt đong đầy nỗi xót xa thương con. Tôi tìm chuyện khác nói át đi, mẹ cũng cười làm như không có chuyện gì để tôi yên lòng.

Khi tôi về cơm nước cho con xong quay lại, từ xa đã trông thấy mẹ đang đòi cô y tá cho mẹ xuất viện vào ngày mai. Cô y tá vừa khuyên bà vừa lo lắng quay về phía tôi, trông thấy tôi liền gọi: - Chị, bệnh bác còn chưa đỡ mà bác cứ đòi xuất viện? – Mặt và tai tôi nóng bừng.

Mẹ ngồi trong phòng bệnh bực bội nói với tôi: - Không việc gì rồi còn không cho người ta xuất viện, bọn họ chỉ muốn kiếm ít tiền của chúng ta thôi con. – Trong lòng tôi biết rõ nguyên nhân vì sao mẹ cứ khăng khăng đòi ra viện, nên chỉ biết quay mặt đi vì không ngăn nỗi những giọt nước mắt. Cuối cùng, sau khi bệnh tình của mẹ đã ổn, mẹ được ra viện, nhưng mẹ kiên quyết không muốn ở lại thành phố sống cùng tôi, vì không muốn ăn không ngồi rồi cuồng chân cuồng tay. Thực ra, tôi nghĩ là do câu nói của tôi đã làm mẹ buồn lòng.

Mẹ tôi! - anh 4

"Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ, Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha"

Tôi kể chuyện này với bạn tôi, chị ấy hơn tôi vài tuổi, chị nói từ nhỏ đã không còn cha mẹ, nên giờ thèm có mẹ như tôi mà không được. Chị còn nói: con cái hiếu thuận với cha mẹ là lấy thuận làm hiếu, nhất là người già luôn có những cách nghĩ con cái khó mà hiểu được, chi bằng cứ thuận theo ý mẹ cũng là lòng hiếu của mình rồi.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn trông nom săn sóc mà e cha mẹ không cần, và có khi không đợi mình nữa.

Dịch từ Duwenzhang.com

Những sự kiện nổi bật của ngành Y tế TP Hồ Chí Minh năm 2024
Những sự kiện nổi bật của ngành Y tế TP Hồ Chí Minh năm 2024
(Ngày Nay) -  Dịch sởi bùng phát tại TP Hồ Chí Minh, Thực hiện thành công kỹ thuật can thiệp thông tim bào thai, Triển khai Sổ sức khỏe điện tử tích hợp trên ứng dụng VneID thay cho sổ khám bệnh… là những sự kiện nổi bật của ngành Y tế TP Hồ Chí Minh năm 2024 được Sở Y tế Thành phố công bố chiều 22/12.
Bức tranh đa sắc trong nội các của chính quyền Trump 2.0
Bức tranh đa sắc trong nội các của chính quyền Trump 2.0
(Ngày Nay) -  Tổng thống đắc cử Mỹ Donald Trump gây bất ngờ với danh sách nội các mới đa dạng chưa từng có, từ cựu đảng viên Dân chủ đến các nhà tài phiệt, hé lộ một chiến lược táo bạo cho nhiệm kỳ thứ hai của ông.
Từ năm 2025, trường học được xây cao nhất là 5 tầng
Từ năm 2025, trường học được xây cao nhất là 5 tầng
(Ngày Nay) -  Bộ Giáo dục và Đào tạo vừa ban hành Thông tư mới bổ sung và điều chỉnh linh hoạt các tiêu chuẩn về diện tích đất, quy mô trường học và tiêu chuẩn cơ sở vật chất tối thiểu, theo hướng phù hợp với thực tế triển khai tại các địa phương.
Phó Thủ tướng Nguyễn Hòa Bình chúc mừng Giáng sinh các tổ chức tôn giáo
Phó Thủ tướng Nguyễn Hòa Bình chúc mừng Giáng sinh các tổ chức tôn giáo
(Ngày Nay) -  Trong không khí vui tươi, ấm áp dịp Lễ Giáng sinh 2024 và đón chào năm mới 2025, chiều 22/12, Phó Thủ tướng Thường trực Chính phủ Nguyễn Hòa Bình đã đến chúc mừng tại Tòa Tổng Giám mục Hà Nội, Tổng hội thánh Tin Lành Việt Nam (miền Bắc) và Ủy ban Đoàn kết Công giáo Việt Nam.
Thiếu tá Hà Thanh thuyết minh phòng truyền thống cho các chiến sĩ mới.
Không phải cứ cầm súng mới là chiến đấu
(Ngày Nay) - Là một người vợ, một người mẹ nhưng trên hết là một người con của Tổ quốc, những nữ quân nhân luôn xứng đáng được tôn vinh với sự hi sinh cao cả cho sự nghiệp bền vững của dân tộc. Hơn 15 năm công tác tại quân đội, Thiếu tá Đinh Thị Hà Thanh luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, tỏa sáng với phẩm chất “Anh hùng - bất khuất - trung hậu - đảm đang”.
Ta đi theo ánh lửa từ trái tim mình...
Ta đi theo ánh lửa từ trái tim mình...
(Ngày Nay) - Tròn 80 năm xây dựng, chiến đấu và trưởng thành, dưới sự lãnh đạo tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt của Đảng, Quân đội nhân dân Việt Nam cùng với toàn dân đã lập nên những chiến công vĩ đại trong sự nghiệp giải phóng dân tộc, bảo vệ Tổ quốc.
Quân đội Ukraine thiếu hụt nhân lực nghiêm trọng
Quân đội Ukraine thiếu hụt nhân lực nghiêm trọng
(Ngày Nay) - Vào một buổi chiều giá lạnh gần đây tại thành phố Kovel, miền Tây Ukraine, một người đàn ông tóc bạc, mặc quân phục chuẩn bị lên tàu. Vài phút sau, tàu rời ga trong một hành trình dài về phía Đông đất nước, hướng đến tiền tuyến trong cuộc chiến với Nga.