Văn hóa Chaco là một mạng lưới các địa điểm khảo cổ ở phía tây bắc tiểu bang New Mexico, nơi lưu giữ các yếu tố nổi bật của một quần thể văn hóa tiền Columbus rộng lớn, thống trị phần lớn khu vực phía tây nam Hoa Kỳ từ giữa thế kỷ 9 đến đầu thế kỷ 13. Nó bao gồm Công viên Lịch sử Quốc gia Văn hóa Chaco, các địa điểm liên quan tại Đài tưởng niệm Quốc gia Tàn tích Aztec và 5 khu vực khảo cổ được bảo vệ bổ sung. Xã hội người Chaco đạt đến đỉnh cao vào khoảng năm 1020 và 1110.
Khu vực này là một trọng tâm cho các nghi lễ, thương mại và hoạt động chính trị với các tòa nhà công cộng và nghi lễ cùng với các ngôi nhà lớn nhiều tầng đặc biệt. Những tòa nhà của họ cần hơn 100.000 cây để lấy gỗ làm xà nhà, mái và chống đỡ cho các phòng chứa, phòng sinh hoạt và tạo ra các phòng phục vụ lễ nghi.
Những di tích này vẫn còn tồn tại qua nhiều thập kỷ. Giữa các khu vực được kết nối với nhau bởi những con đường được xây dựng một cách cẩn thận.
Các cấu trúc xây dựng quy mô lớn có tổ chức cao, nổi bật với cấu trúc nhiều tầng và khối xây tinh xảo, minh họa cho sự phức tạp ngày càng tăng của cấu trúc xã hội Chaco, nổi bật trong văn hóa khu vực của tổ tiên của người da đỏ và thống trị khu vực này trong hơn bốn thế kỷ.
Ngoài ra không thể không kể đến một nét đặc sắc khác của khu vực này là các khu định cư được xây dựng dựa vào vị thế hiểm trở của các vách núi. Các công trình ở Chaco đã được xây dựng trong điều kiện tự nhiên rất khắc nghiệt và sự giới hạn về tài nguyên thiên nhiên ở khu vực Tây Nam lục địa Bắc Mỹ. Điều này cho thấy người Chaco đã sở hữu kỹ thuật xây dựng tiến bộ cùng cách thức tổ chức xã hội quy củ để tạo nên một nền văn minh lớn của khu vực Bắc Mỹ.
Công viên lịch sử quốc gia Chaco, gồm một số khu khảo cổ, tàn tích của người Aztec và đặc biệt là các di tích tại hẻm núi Chaco đã được UNESCO công nhận là di sản thế giới vào năm 1987.