Khi còn nhỏ, những lúc khó khăn nhất, tôi luôn nhờ cậy bố. Từ việc đi ăn trộm dây đồng bị người ta phát hiện, cô giáo mời tới trường hoặc xử lý mâu thuẫn khi bị bạn bắt nạt. Ông luôn có cách nào đó giải quyết êm đẹp và bí mật.
Tình cảm cha con là thứ khó định nghĩa, từ sự ngưỡng mộ khi còn nhỏ bởi những thứ được cho là vĩ đại như bữa ăn ngon ngày bố có lương, vô số kỹ năng sống dạy cho con cái. Rồi nó mau chóng chuyển sang sợ hãi, mâu thuẫn những năm sau đó bởi những vất vả bất mãn bên ngoài nhưng ông mang về nó về nhà, bất đồng quan điểm hoặc cái bạt tai khi bắt gặp nó phì phèo tập hút thuốc lá...
Như thường lệ, đứa con tuổi đang lớn, biết sĩ diện hão, thường không biết phải trả lời bố như thế nào, cũng chính vì nỗi sợ hãi đó, đứa con lẩn tránh và thường không thể bao quát hết được dù chỉ một phần khi đối thoại.
Đến cái ngưỡng tuổi trung niên, họ thường nhìn lại toàn bộ mối quan hệ có thể được cho là tốt đẹp hay đau khổ giữa hai người từ trước tới nay với hi vọng làm nó tốt hơn hoặc chỉ để tìm thấy sự hòa giải.
Khi còn là một đứa trẻ đứng trước người cha và khi đã trưởng thành để làm cha đứng trước con cái. Mới biết, thật ra cuộc sống sao quá ngắn đến vậy.
Khi cha tha thứ cho con, cả hai cùng cười.
Khi con tha thứ cho cha, cả hai cùng khóc.