Hôm nay con đi học có vui không?

[Ngày Nay] - Hôm khai giảng năm học mới, tôi dậy sớm đi làm. Qua góc phố, thấy đám trẻ mặc đồng phục đứng đợi xe bus. Trong mấy chục giây đèn đỏ, tôi nhìn chúng, chỉ thấy một vẻ chán chường. Mệt mỏi, bơ phờ, không hào hứng. Thực ra ai cũng biết, với đám trẻ ở đô thị (ít nhất là như thế), thì ngày khai giảng từ lâu chỉ còn là một thủ tục mang tính hình thức. Chúng đã đi học từ cả tháng nay, thậm chí là suốt cả mùa hè. Để các thày cô kịp nhồi nhét một khối lượng kiến thức nào đó, của một giáo trình nào đó, với vô số chỉ tiêu nào đó – chẳng ai hiểu được. 
Hôm nay con đi học có vui không?

Từ ngày đầu tiên con tôi cắp cặp đi học đến giờ, đã sang năm thứ 3 rồi, mỗi ngày gặp nó tôi chỉ hỏi: Hôm nay con đi học có vui không? Trong những năm tháng đầu tiên, nhiều khi nó rất hào hứng, Vui bố ạ, Có bố ạ, thậm chí là Vui lắm cơ bố ạ. Rồi bi bô kể đủ thứ chuyện về cô, về bạn, bằng một niềm cảm hứng mà người lớn chúng ta bất cứ ai cũng phải thèm khát. Nhưng bây giờ, khi tôi hỏi Con đi học có vui không? Thì câu trả lời thường là, Cũng bình thường bố ạ, hoặc Không có gì đặc biệt bố ạ. 

Thế là thế nào? Bình thường? Không có gì đặc biệt? Tôi không thể, và cũng không muốn gặng hỏi hơn. Bởi vì cái tôi muốn biết không phải là những câu chuyện, mà là sự hào hứng của con với trường lớp. Nó mới lớp 3, và điều đó đã không còn. Thật đáng sợ.  Trường học có vui không? – Tôi trở nên ám ảnh với câu hỏi này.

Và tôi tìm hiểu. Thì trường học quả thật là không vui lắm đâu. Bởi vì mặc dù ở đó có thày có bạn, những lớp học sáng choang, có sân chơi, căng tin chất đầy đồ ăn… nhưng trường học là những nhà máy thực sự. Ở những nhà máy ấy, học sinh là những công nhân, chúng làm việc cực kỳ kỷ luật trong suốt 12 năm, đóng lon vô số kiến thức, dán nhãn, và sau đó bày bán ra thị trường với giá rẻ mạt vì thừa ế. Nhiều thập kỷ qua, tình hình ấy không thay đổi.  Hãy mở sách giáo khoa của con bạn ra mà xem. Hãy xem những bài toán, những đề tập làm văn, tiếng Anh. Không chỉ khó, chúng nhiều khủng khiếp. Không đứa trẻ nào còn có thể thấy niềm vui học, với một khối lượng bài vở ngồn ngộn và mông lung như thế.  

Hôm nay con đi học có vui không? ảnh 1

Hôm trước, tôi dự lễ khai giảng của trường con mình. Thày hiệu trưởng già rồi, xưng Ông Nội, lên đọc diễn văn khai giảng. Thầy ề à rằng thì là, Bài diễn văn của Ông Nội dài lắm, mời các cô và các con lên đọc cùng ông nhá. Thế rồi mấy cặp cô trò lên sân khấu, thày hiệu trưởng cầm 4 tờ giấy dán kín, và đưa ra câu đố: Đây là 1 từ ghép, gồm 1 động từ và 1 tính từ. Cô và trò cùng đoán, đoán trúng được thưởng ngay. 4 từ đó là: Học Giỏi, Ăn Ngoan, Ngủ Ngoan, Chơi Thân Thiện. Đấy, bài diễn văn rất dài của thày hiệu trưởng, chỉ có 4 từ đó thôi. Rồi thày gõ trống khai giảng năm học mới. 

Tôi đứng phía sau, nhìn và nghe bọn trẻ cười nói. Mỉm cười nhận ra rằng, đúng rồi, việc đi học cơ bản có thế thôi. Giỏi, Ngoan, Thân Thiện. Cứ như thế, rồi dần nên con người. 

Chúng ta - những người lớn, quyết định việc dạy cái gì và học ở đâu của bọn trẻ - dường như chỉ quan tâm đến khối lượng và chất lượng kiến thức. Trong khi khởi thủy của mọi thứ, luôn luôn phải là động lực, là niềm hứng khởi. 

Và khi đón một đứa trẻ ở trường về, xin hãy ôm chúng và hỏi: Hôm nay con đi học có vui không?

Người gieo chữ bằng yêu thương ở làng Hữu Nghị
Người gieo chữ bằng yêu thương ở làng Hữu Nghị
(Ngày Nay) - Làng Hữu nghị Việt Nam được biết đến là nơi cưu mang những nạn nhân chất độc da cam. Ở đó, suốt 13 năm qua, cô giáo Nguyễn Thị Loan đã kiên nhẫn gieo từng con chữ, từng kỹ năng sống và từng niềm hy vọng cho những đứa trẻ mang nhiều khiếm khuyết nhưng luôn khao khát được lớn lên như bao người khác.
Khoảng trống nhận thức về HPV ở nam giới
Khoảng trống nhận thức về HPV ở nam giới
(Ngày Nay) - Từ năm 2026, Chính phủ chính thức đưa vắc xin HPV vào chương trình Tiêm chủng mở rộng quốc gia. Trong bối cảnh đó, việc phòng ngừa các bệnh do virus HPV gây ra không chỉ là câu chuyện của nữ giới còn là mối quan tâm chung của cả cộng đồng. Tuy nhiên, trên thực tế, nam giới - nhóm đối tượng cũng chịu nhiều nguy cơ từ HPV - vẫn đang đứng ngoài các chiến lược truyền thông và phòng bệnh.
Độc lập và hạnh phúc trong các doanh nghiệp xã hội NICE
Độc lập và hạnh phúc trong các doanh nghiệp xã hội thuộc Mạng lưới NICE
(Ngày Nay) - Có bao giờ bạn tự hỏi liệu những người khuyết tật thật sự cần gì? Họ cần lòng thương cảm? Hay họ cần các món quà vật chất từ các chương trình cứu trợ? Đều không phải. Thứ người khuyết tật cần hơn cả là được nhìn nhận như những công dân bình thường. Họ không muốn bản thân mình trở thành gánh nặng cho gia đình và xã hội. Họ muốn được thể hiện bản thân, được cống hiến hết mình cho cuộc sống này, để được độc lập và hạnh phúc.
Triển khai bảo hiểm y tế bổ sung là tất yếu
Triển khai bảo hiểm y tế bổ sung là tất yếu
(Ngày Nay) - Hiện nay, quyền lợi của người tham gia bảo hiểm y tế (BHYT) mặc dù được đánh giá khá toàn diện so với mức đóng, tuy nhiên chưa đủ để đáp ứng nhu cầu ngày càng cao và đa dạng của toàn bộ người dân.
Ảnh minh hoạ.
Tạo môi trường pháp lý thuận lợi để phát triển giáo dục nghề nghiệp
(Ngày Nay) - Bộ Giáo dục và Đào tạo đang dự thảo Nghị định quy định chi tiết một số điều của Luật Giáo dục nghề nghiệp nhằm hướng dẫn các quy định mới của Luật Giáo dục nghề nghiệp, kiến tạo môi trường pháp lý thuận lợi để phát triển giáo dục nghề nghiệp, đáp ứng nhu cầu của người học, thị trường lao động.