Thời ấy, điện thoại chủ yếu dùng để nhắn tin bạn bè rủ rê tụ tập và gọi về nhà nên cũng không sử dụng mấy, vứt đại trên giường hoặc mang theo bên mình cho có chứ không liền tay như bây giờ. Mình ở Ký túc xá, phòng 8 người, rất ngại làm phiền người khác nên chỉ để chế độ rung, sợ tiếng chuông làm anh em khó chịu.
Mãi đến sau này đi làm đổi điện thoại, yêu cầu công việc và vấn đề giao thiệp nên mình để lại chuông nhưng âm lượng tương đối nhỏ. Mình thật không thích nghe điện thoại, không thích “video call” và đặc biệt ghét cuộc gọi qua các ứng dụng OTT. Vạn bất đắc dĩ, còn không thì mình sẽ liên lạc qua số điện thoại.
Ba Mẹ mình là nông dân, suốt cả đời quanh quẩn ruộng đồng, chân tay không bao giờ chịu nghỉ. Lần nào mình gọi về cũng bảo đang tưới bông trước nhà, nhổ cỏ mấy cây đậu… Mỗi lần trở trời, Mẹ thì đau nhức, Ba thì ho khan mà không lúc nào muốn ở không, việc lúc nào cũng còn.
Hồi lâu, mấy tháng mình không về thăm nhà, gọi Ba báo chuẩn bị về: “Con nhớ nhà lắm rồi!”.
- “Ba Mẹ cũng nhớ con!”
Mình nghe mà ứa nước mắt!
Xe đò dừng ở Quốc lộ, mình đi bộ vào nhà cách chừng 200m. Lần nào Ba cũng ngồi trước nhà đợi, Mẹ thì nấu sẵn nồi cá nục kho với canh chua cá nục. Cá nục Mẹ nấu ngon nhất trên đời!
Mình về thường quá trưa, Ba Mẹ ăn sớm, mình về vẫn ráng ngồi ăn thêm miếng nữa. “Cá còn trong nồi, ăn đi cho đã!”, lúc nào Mẹ cũng bảo vậy!
Người quê không bao giờ muốn đi xa, 24 giờ mà không có mặt ở nhà là thấy bứt rứt, bồn chồn nên dù mình có nói thế nào cũng không chịu vô Sài Gòn chơi! Bao giờ cũng lấy lý do nhà cửa không ai trông, không ai đưa mấy đứa cháu đi học, mấy con chó, mấy con gà không ai cho ăn…!
Có lần mình về, nấn ná ở tới tận 0h mới đi bộ ra xe vô lại. Ba Mẹ ngủ sớm rồi dậy đưa mình ra cổng. Mình ôm Ba một cái, ôm Mẹ một cái rồi đi. Mình hay làm vậy, lần nào cũng nhận lại tiếng “trò…” kéo dài!
Nhớ những đêm sáng trăng, Mẹ trải chiếu trước sân, cả nhà ngồi chơi. Trăng thanh gió mát, Ba kể chuyện về mấy dòng sông. Xưa kia có ông Đùng bà Đùng, người cao lớn tựa khổng lồ, vì thấy dân gian không có nước để trồng lúa, tưới cây nên hai vợ chồng dùng tay đào.
Họ đào mãi đào mãi, định rằng sẽ tạo ra một con sông thẳng tấp từ núi tới biển. Nhưng do đào phải đi thụt lùi nên tới lúc xong nhìn lại thì con sông cứ ngoằn ngoèn, uốn lượn như hiện tại. Xong rồi, ông Đùng bà Đùng hoá thành hai ngọn núi. Lớn rồi không còn nghe Ba kể chuyện nữa, lâu lâu cũng nhớ.
Mình thích đọc tin nhắn, nhưng chưa bao giờ nói với Mẹ điều này. Hôm rồi, Zalo báo có tin nhắn. Mình mở xem vô cùng ngạc nhiên: “ba nói ba khỏe rồi từ từ rồi đi khám đi lúc này cát con băn lắm”. Nhìn mấy ký tự sai chính tả, thương ơi là thương!
Mình gọi lại, mở video call, Mẹ ngồi gần Ba, cười cười nói nói. Tóc Mẹ bạc nhiều! Ba nhìn khoẻ hơn chút!
- “Gió bấc về chưa Mẹ?”
- “Có rồi con”.
- “Tết tới nơi rồi! Mùa này chưng mắm ăn với đậu rồng thì ngon Mẹ ha!”.
- “Đậu rồng nhà mình có trái rồi. Mẹ cũng thèm mắm chưng mà ho quá không dám ăn”.
…
Mùa này, Bình Thuận gió bấc từ núi ùa về! Mùi sum vầy đặc quánh bầu không khí!
“Khi nào bạn có con cái bạn mới hiểu được lòng Ba Mẹ”. Trên đời này, không có gì bao la rộng lớn cho bằng!