Có hai con số bạn cần biết về biến đổi khí hậu. Đầu tiên là 51 tỷ. Cái còn lại là con số 0.
Con số 51 tỷ là số tấn khí nhà kính mà thế giới thải vào bầu khí quyển mỗi năm. Số 0 là thứ chúng ta cần hướng tới. Để ngăn chặn sự nóng lên và tránh những tác động xấu nhất của biến đổi khí hậu, con người cần ngừng thải khí nhà kính ra môi trường.
Khí hậu giống như một bồn tắm đang dần đầy nước. Ngay cả khi chúng ta làm chậm dòng chảy của nước đến mức nhỏ giọt, cuối cùng bồn tắm vẫn sẽ bị tràn. Việc đặt mục tiêu giảm lượng khí thải xuống còn bao nhiêu sẽ không giải quyết được vấn đề. Mục tiêu hợp lý duy nhất là con số không.
Điều này nghe có vẻ khó khăn, bởi vì đúng là như vậy. Hãy nhìn lại năm ngoái: hoạt động kinh tế đã chậm lại rất nhiều do COVID-19, thế giới đã phát thải ít khí nhà kính hơn. Nhưng mức giảm có thể chỉ khoảng 5%. Trong điều kiện thực tế, điều đó có nghĩa là chúng ta đã thải ra tương đương 48-49 tỷ tấn carbon, thay vì 51 tỷ.
Hãy xem xét những gì cần thiết để đạt được mức giảm 5% này. Hơn 2 triệu người chết và hàng chục triệu người mất việc làm. Nói một cách nhẹ nhàng, đây không phải là tình huống mà bất kỳ ai cũng muốn tiếp tục hoặc lặp lại. Tuy nhiên, lượng phát thải khí nhà kính của thế giới có thể chỉ giảm 5% và có thể ít hơn.
Sự sụt giảm nhỏ về lượng khí thải này là bằng chứng cho thấy rằng chúng ta không thể đạt mốc 0 một cách đơn giản chỉ bằng việc ít sử dụng phương tiện giao thông hơn.
Cũng như chúng ta cần các thử nghiệm, phương pháp điều trị và vaccine cho các biến thể SARS-CoV-2 mới, chúng ta cần các công cụ mới để chống lại biến đổi khí hậu.
Tôi biết rằng mình là một sứ giả không hoàn hảo về biến đổi khí hậu. Thế giới không thiếu những người giàu có với những ý tưởng lớn về những gì người khác nên làm, hoặc những người nghĩ rằng công nghệ có thể khắc phục mọi vấn đề. Tôi sở hữu những ngôi nhà lớn và bay bằng máy bay riêng - thực tế là tôi đã đưa một chiếc đến Paris dự hội nghị khí hậu, vậy tôi có đủ tư cách để nói về môi trường không?
Tôi thừa nhận cả 3 tội danh ấy. Tôi không thể phủ nhận mình giàu và có chính kiến. Tuy nhiên, tôi tin rằng đó là một ý kiến sáng suốt và tôi luôn cố gắng học hỏi thêm.
Tôi cũng là một người đam mê công nghệ. Khi nói đến biến đổi khí hậu, tôi biết đổi mới không phải là điều duy nhất chúng ta cần. Nhưng chúng ta không thể giữ cho Trái đất sống được nếu không có nó. Các bản sửa lỗi kỹ thuật là không đủ, nhưng chúng cần thiết.
Đúng là lượng khí thải carbon của tôi cao một cách phi lý. Trong một thời gian dài tôi đã cảm thấy tội lỗi về điều này. Khi viết cuốn sách này, tôi càng càng ý thức hơn về trách nhiệm giảm lượng khí thải của mình.
Vào năm 2020, tôi bắt đầu mua nhiên liệu bền vững cho máy bay và sẽ bắt đầu sử dụng loại nhiên liệu này hoàn toàn từ năm 2021.
Tôi cũng đang đầu tư vào công nghệ không sản sinh khí carbon. Một số thứ, như điện và ô tô, nhận được nhiều sự chú ý, nhưng chúng mới chỉ là khởi đầu. Ô tô chở khách chiếm ít hơn một nửa tổng lượng khí thải từ giao thông vận tải, tức là 16% tổng lượng khí thải trên toàn thế giới. Trong khi đó, sản xuất thép và xi măng chiếm khoảng 10% tổng lượng khí thải.
Mỗi năm, chỉ riêng nước Mỹ đã sản xuất hơn 96 triệu tấn xi măng và chúng tôi thậm chí không phải là nước tiêu thụ nhiều nhất nguyên liệu này, mà là Trung Quốc. Chỉ trong 16 năm đầu của thế kỷ 21, Trung Quốc đã sử dụng nhiều bê tông hơn số lượng bê tông nước Mỹ đã sản xuất trong toàn bộ thế kỷ 20.
Để tạo xi măng, bạn cần canxi. Để có canxi, bạn bắt đầu khai thác đá vôi và đốt trong lò cho đến khi bạn tạo ra xi măng, cộng với thứ bạn không muốn: khí carbon dioxide. Không ai biết cách tạo ra xi măng mà không trải qua quá trình này. Đó là mối quan hệ 1-1; tạo ra một tấn xi măng và bạn sẽ nhận được một tấn carbon dioxide.
Từ nay đến năm 2050, sản lượng xi măng hàng năm của thế giới được dự đoán sẽ tăng ít nhiều, do sự bùng nổ xây dựng chậm lại ở Trung Quốc. Xi măng có thể là một bài toán nan giải, nhưng một vài công ty đã có những ý tưởng hay.
Một cách tiếp cận là lấy carbon dioxide tái chế và bơm nó trở lại vào xi măng trước khi nó được sử dụng tại công trường. Công ty đang theo đuổi ý tưởng này, CarbonCure, đã có hàng chục khách hàng, bao gồm cả LinkedIn và McDonald’s. Cho đến nay, họ chỉ có thể giảm lượng khí thải khoảng 10%, mặc dù họ hy vọng cuối cùng sẽ đạt được 33%.
Một phương pháp khác, lý thuyết hơn, liên quan đến việc sản xuất xi măng từ nước biển và carbon dioxide thu được từ các nhà máy điện. Các nhà phát minh đằng sau ý tưởng này cho rằng cuối cùng họ có thể cắt giảm hơn 70% lượng khí thải.
Tôi đã bỏ hơn 1 tỷ USD vào các phương pháp tiếp cận mà tôi hy vọng sẽ giúp thế giới đạt được con số 0, bao gồm năng lượng sạch giá rẻ cũng như thép, thịt và xi măng ít phát thải.
Tất nhiên, đầu tư vào những công ty như vậy không làm cho lượng khí thải carbon của tôi nhỏ hơn. Nhưng nếu tôi chọn được bất kỳ người chiến thắng nào, họ sẽ chịu trách nhiệm loại bỏ nhiều carbon hơn tôi và gia đình tôi phải chịu trách nhiệm. Bên cạnh đó, mục tiêu không chỉ đơn giản là để một người bù đắp lượng khí thải của mình; đó là để tránh một thảm họa khí hậu.
Khi nền kinh tế toàn cầu suy thoái nghiêm trọng vào năm 2008, sự ủng hộ của công chúng đối với các hành động về biến đổi khí hậu đã giảm mạnh. Mọi người chỉ không thể thấy cách chúng ta có thể ứng phó với cả hai cuộc khủng hoảng cùng một lúc. Lần này thì khác. Mặc dù đại dịch đã tàn phá nền kinh tế toàn cầu, nhưng sự ủng hộ hành động đối với biến đổi khí hậu vẫn ở mức cao. Có vẻ như lượng khí thải của nhân lọai không còn là vấn đề mà chúng ta sẵn sàng bỏ qua.
Câu hỏi bây giờ là: chúng ta nên làm gì với bước đà này? Đối với tôi, câu trả lời là rõ ràng. Chúng ta nên dành thập kỷ tới để tập trung vào các công nghệ, chính sách và cấu trúc thị trường sẽ đưa chúng ta theo con đường loại bỏ khí nhà kính vào năm 2050. Thật khó để nghĩ về một phản ứng tốt hơn cho một năm 2020 khốn khổ hơn là dành 10 năm tiếp theo để cống hiến cho mục tiêu đầy tham vọng này.