Chào độc giả mục tâm sự, đây là lần đầu tiên, tôi dám trải lòng mình ra khi mà sau bao ngày gây ra chuyện tày đình, đến giờ tâm trạng tôi vẫn chưa ổn định và tôi vẫn chưa đủ can đảm nói ra sự thật với chồng mình.
Tôi lấy chồng cách đây 4 năm, hai vợ chồng tôi đến với nhau khi cả hai chỉ có bàn tay trắng. Anh ấy làm thợ sửa xe máy còn tôi là thợ may. Dù không có vốn liếng hay sự hỗ trợ từ gia đình hai bên nhưng nhờ chăm chỉ và gặp thời, vợ chồng tôi đã kiếm được kha khá và xây được một căn nhà khang trang.
Khi đó, hai đứa đã lấy nhau được hơn 1 năm. Bố mẹ chồng, mẹ đẻ tôi không ngừng thúc giục hai đứa nhanh sinh cho một đứa cháu. Chồng tôi cũng an ủi bảo, dù tiền nhà còn đang nợ nhưng anh có thể kiếm trả được. Anh cũng thèm lắm một đứa con để bồng bế, hát ru, chơi đùa hằng ngày vì năm đó anh đã 30 tuổi.
Vậy là tôi tin lời anh, nghe theo bố mẹ hai bên thả cửa “hết cỡ” để đón con yêu về. Thế nhưng, 6 tháng trôi qua, tôi vẫn chưa có bầu. Lúc đó, vợ chồng tôi mới bắt đầu lo lắng và đưa nhau đi khám. Kết quả bác sĩ cho biết, sức khỏe của tôi hoàn toàn bình thường, chỉ có chồng tôi là có vấn đề. Tinh trùng của anh hơi yếu, cần uống thuốc mới mong có thể có con.
Sau đó, vợ chồng tôi đi cắt thuốc và tích cực uống. Đúng 2 tháng sau thì tôi có bầu. Khi phát hiện ra mình có tin vui, khỏi phải nói vợ chồng tôi vui mừng đến cỡ nào. Anh ấy cứ ôm lấy tôi mà khóc như một đứa trẻ. Tôi từ đó cũng cẩn thận, cố gắng ăn uống tẩm bổ cho con. Nhưng may mắn vẫn không đến với chúng tôi khi con mới được 10 tuần, tôi bị sẩy vì thai quá thấp. Tôi đau đớn dằn vặt vì mất con và làm chồng và gia đình hai bên thất vọng.
Nhưng khi đó, chồng tôi đã động viên tôi cố gắng lần nữa, vậy là tôi lại tiếp tục sống trong hi vọng. 5 tháng sau, tôi lại có tin vui và cũng sẩy thai không lâu sau đó.
Tôi như người mất hồn, sống không còn chút hi vọng, còn chồng tôi vẫn ngày ngày động viên tôi rồi lại mua đồ ăn tẩm bổ cho vợ những mong con yêu một ngày sẽ về.
Thế nhưng 3 năm trôi qua, chúng tôi vẫn cứ sống trong hi vọng và thất vọng như vậy. Rồi tết dương lịch năm 2014, chồng tôi đi vắng. Anh ấy đi nhậu với mấy người bạn học nhưng không hề báo cho tôi biết. Tôi lo lắng gọi 12 cuộc nhưng anh không bắt máy. Lúc đó, vì tức giận và nghĩ anh ra ngoài tìm một đứa con nên tôi muốn làm điều gì đó để trả thù anh.
Tôi bắt đầu tắm rửa, trang điểm rồi đi đến trung tâm mua sắm ăn uống và thử đồ. Nhưng lạ lùng là dù có làm gì, lòng tôi cũng không vui được. Rồi tôi vào một quán ốc ven đường, gọi rượu và mấy đồ ăn vặt ra ăn và uống một mình. Khi đã chớm say tôi loạng choạng bắt xe về nhà.
Đêm giao thừa năm 2014, tôi đã lên giường với người bạn thân của chồng vì chếnh choáng say. Ảnh minh họa.
Đúng lúc đó, anh Tiến – bạn thân của chồng tôi cũng vì giận vợ mà tìm đến nhà tôi trút tâm sự như mọi khi. Trước đây, cứ mỗi khi vợ chồng cãi nhau, anh ấy lại đến nhà tôi chơi, nói chuyện với vợ chồng tôi rồi nghỉ lại luôn.
Đến khi vợ hết giận và gọi về nhà anh ấy mới về. Hôm ấy, anh Tiến cũng đến nhà tôi và tôi đoán chắc là vợ chồng cãi nhau nên mới sang. Tôi chuẩn bị đi ngủ nên chỉ mặc mỗi cái váy ngủ mỏng tang với chiếc áo len choàng ngoài xuống mở cửa, định bảo chồng tôi đi vắng. Thế nhưng anh ấy cũng chếnh choáng rồi đẩy cửa vào, nằng nặc muốn nói chuyện.
Khi ngồi xuống, anh ấy nhìn tôi một lúc rồi bắt đầu có những động tác khiếm nhã. Tôi dù hơi chếnh choáng nhưng cũng đủ biết đó là hành động sai lầm nên khước từ. Nhưng một lát sau, chẳng hiểu sao tôi dần dần ngã theo anh ấy rồi tôi buông thả lúc nào không hay. Chỉ biết, khi lần đầu chạm vào thể xác một người đàn ông khác ngoài chồng, tôi cảm giác rất lạ và khác hẳn với những lần bên chồng mình.
Sau đó 4 tuần, tôi thấy trong người khang khác và đúng như tôi lo lắng, tôi đã có bầu. Tâm trạng tôi từ đó vừa vui vừa mừng vừa lo, lúc nào cũng sống trong thấp thỏm lo âu. Sau buổi tối đó, tôi cảm giác mình nặng trịch tội lỗi. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng và thấy mình thật nhơ nhớp, xấu xa. Anh Tiến bạn chồng tôi từ hôm đó cũng xấu hổ không dám đến nhà tôi chơi nữa.
Nhiều lúc tôi muốn nói ra hết với chồng rồi tùy anh quyết định nhưng rồi, nhìn anh vui sướng, chăm sóc tôi, chăm sóc đứa con trong bụng, nói chuyện với nó hằng ngày, tôi không nỡ.
Nhưng tôi cũng hiểu, nếu mình càng giấu kín, rồi một ngày anh biết sự thật, anh sẽ càng hận tôi hơn. Bao nhiêu thứ khiến tôi lo lắng, mất ăn, mất ngủ dù đang mang bầu. Nếu bảo tôi âm thầm bỏ con đi, tôi cũng không thể nào làm được điều vô nhân tính đó.
Rồi 9 tháng sau, tôi sinh con. Đứa con sinh ra không một nét nào giống chồng tôi, tôi đã hiểu nó chẳng phải con anh ấy mà là đứa con sinh ra trong một buổi tối lầm lỡ của mình.
Tôi phải làm sao đây khi mà ngày ngày chứng kiến cảnh anh cưng nựng con dù đó không phải là con mình. Tôi phải làm sao để có thể vẫn giữ được hạnh phúc gia đình mình? Và nếu người đàn ông kia nhận ra đứa con của chúng tôi là con mình, anh ta có làm phiền đến chúng tôi không. Xin hãy tư vấn giúp tôi.
Hà Minh (Thanh Hóa)