Tôi và anh yêu nhau 5 năm, đính hôn được 2 tháng thì tôi phát hiện mình mang thai. Cha mẹ muốn chúng tôi kết hôn luôn rồi sinh bé nhưng nhà bạn trai không đồng ý vì không muốn đón dâu về nhà khi có thai, sợ không may mắn, thỏa thuận sau khi sinh xong sẽ tổ chức cưới. Rồi anh và mẹ từ đó không còn quan tâm hay thương tôi như trước. Anh từ từ lạnh nhạt, gia đình anh cũng vậy. Đến ngày sinh, anh chở tôi cùng mẹ tôi lên bệnh viện rồi bỏ về với lý do phải đi làm. Mặc cho tôi chống chọi với lo sợ, chỉ có mẹ bên cạnh. Từ 5 giờ sáng đến 17h anh không hề gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm mẹ con tôi. Tôi hụt hẫng, lo sợ và âm thầm khóc vì không muốn mẹ lo lắng, buồn lòng.
Ảnh minh họa
Trong những khoảnh khắc nằm chờ và đưa vào phòng sinh, động lực to lớn đã giúp tôi vượt qua là mong mỏi gặp con dù ba nó không một chút quan tâm. Rồi bé con cũng ra đời bình an, khỏe mạnh, còn tôi yếu ớt khi huyết áp cứ tăng không giảm, bác sĩ phải theo dõi liên tục. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ muốn nhìn thấy anh, muốn một lần được anh vào thăm nhưng hy vọng đó tắt hẳn. Cho đến 24 tiếng sau sinh tôi mới được ra phòng ngoài, nhưng biết anh vẫn không đến. Sự đau đớn, hờn tủi, sự thất vọng với người mình đã yêu thương, hy vọng, luôn nghĩ sẽ là điểm tựa cho cuộc đời mình, nhưng chỉ trong một thời gian đã thay đổi đến không ngờ.
3 ngày sau anh mới vào viện thăm tôi, ngồi bên cạnh giường mà chúng tôi như hai người xa lạ, câu hỏi thăm thoáng qua, không chút gì tình cảm. Anh cũng ngồi được một tiếng rồi ra về, để lại trong tôi bao nỗi ê chề, chua chát. Xuất viện, anh không đón, tắt điện thoại, để mặc mẹ con tôi về, ôm con mà lòng tôi đau xé, mắt cay xè nhưng không dám khóc. Rồi từ đó, chúng tôi càng trở nên xa lạ, anh qua thăm tôi và con không được bao nhiêu.
5 tháng trôi qua, tôi mệt mỏi và trở nên nóng tính, hay nhắn tin cằn nhằn anh, đến khi đó anh nói không còn yêu tôi, muốn tôi giao con cho anh nuôi, muốn chia tay. Anh nói những lời lẽ cay độc, bóp nát trái tim tôi, anh thừa biết rằng không có người mẹ nào sinh con ra rồi giao cho người khác. Anh đánh vào tâm lý của tôi, ép giao con để rồi bỏ tôi, nhưng điều anh mong muốn không đạt được, tôi thà không có anh chứ con là tôi nuôi. Như thế đúng theo ý anh, nghe được ý của tôi anh vui mừng và bỏ hai mẹ con ngay lập tức.
Gia đình tôi còn phát hiện anh đi chơi với người con gái khác, lúc đó anh nhắn tin chửi tôi, chửi gia đình tôi làm anh xấu mặt, nói tôi không biết chuyện, chuyện anh đi với người con gái đó là bình thường, không to tát gì. Từ đó, chúng tôi và gia đình hai bên không qua lại, bên nhà anh cũng bỏ mặc mẹ con tôi. Mặc dù chúng tôi đã đính hôn nhưng xung quanh ai cũng bàn tán khiến mẹ đau buồn sinh bệnh. Tôi tự hỏi đã làm gì sai mà phải trả giá như thế? Một bước tôi đi sai khiến cuộc đời mình và con khổ như thế sao? Tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm.
Như