Từ khi tôi tôi cưới về cho mẹ một nàng dâu, mẹ tôi vui vẻ lắm, khen ngợi con dâu rất nhiều, điều đó cũng làm tôi vui lòng. Tôi cảm thấy hãnh diện vì vợ mình.
Yêu nhau được 2 năm thì chúng tôi cưới nhau. Tình yêu không có nhiều thăng trầm cũng không trải qua trắc trở gì. Hai người luôn dành cho nhau sự tôn trọng và yêu thương. Nói chung, tôi tự hào vì có được cô người yêu như vậy.
Cưới nhau đến Tết đã là nửa năm rồi, suốt thời gian đó, vợ khiến tôi cảm thấy yên tâm vì lúc nào cũng nhận được lời khen của người khác. Hàng xóm láng giềng cũng không ai phàn nàn gì về vợ. Tính vợ thoáng đãng, dễ chịu nên có gì cũng mang biếu họ, họ cũng cảm thấy được sự chân thành của vợ tôi.
Nhưng đợt gần đây, có một chuyện khiến tôi đau đầu mãi. Vợ tôi suốt gần nửa năm qua kìm nén bản thân hay là chưa có điều kiện ‘phát tác’ mà đùng một cái, vợ khiến tôi thất vọng, mất mặt và ái ngại với bố mẹ, họ hàng và cả hàng xóm láng giềng.
Chuyện là mấy ngày gần Tết vừa rồi, vợ uống rượu trong nhà chồng tự nhiên như đàn ông, uống thay cả nước, uống ừng ực trước mặt họ hàng, bạn bè. Thật ra, ngày yêu nhau tôi cũng biết vợ có thể uống rượu. Khi đó, tôi lại thấy vui vì nghĩ con gái biết uống rượu tí cũng chẳng sao, vừa vui lại hay. Hồi đó cũng vì cá tính của vợ, thi thoảng lại cụng ly với tôi nên tôi rất chú ý.
Mẹ chồng choáng váng vì con dâu uống rượu như nước lã. (Ảnh minh họa).
Tôi nghĩ con gái biết uống rượu có quan trọng gì đâu, thanh niên thì vậy nhưng khi lấy nhau thì sẽ khác, chẳng ai lại đi uống rượu như nước vậy. Nên mấy lần về nhà, nhiều người cứ hỏi vợ có uống được rượu không, vợ chỉ cười ‘con cũng tạm tạm, biết uống nhưng mà con không mấy khi uống’.
Thế mà dịp Tết này, có mấy người bạn của hai vợ chồng đến nhà chơi, biết vợ uống được rượu, họ cũng mời mọc. Ban đầu vợ nhìn tôi, hỏi tôi có nên uống không. Tôi gật đầu đồng ý cho vợ uống 1-2 chén cho vui, không sao. Ai ngờ, qua 3-4 chén, vợ thấy hứng thú lên, thế là cứ thế uống ừng ực, rồi còn đi chúc khắp nhà. Vợ sang các mâm, kể cả mâm người lớn mời mọc rồi lại cười ha hả. Tôi thấy ái ngại quá.
Khổ cái, con người ai cũng vậy, uống được rượu nên cứ vài chén là lại thích uống nữa, uống tới. Vợ tôi cũng vậy nên lần đó, sau nửa năm ở nhà chồng, lần đầu vợ khiến mẹ tôi choáng váng, họ hàng nhà tôi cũng quên hẳn hình ảnh đảm đang, tháo vát của vợ ngày nào. Họ cảm nhận vợ tôi giống như cô gái dân chơi, bợm rượu.
Chuyện đến tai hàng xóm láng giềng, thế là mấy lần sang chơi, họ đều nói bóng gió việc này. Họ khen vợ tôi uống rượu giỏi nhưng ý là chê bai nhưng vợ không hay biết lại cứ tưởng thế là hay nên cứ cười.
Mấy ngày sau, hàng xóm mời vợ chồng tôi sang ăn cơm Tết, vợ tôi cũng được mời vài chén. Và từ đó, câu chuyện vợ uống rượu cứ lan truyền khắp nơi. Ai cũng vào mời vợ một chén thế là lại không có cơ hội từ chối và lại uống như chưa từng được uống bao giờ.
Nghĩ mà ngại thật, bây giờ cả xóm láng đều biết vợ tôi uống rượu như nước, thật mất điểm. Nhà tôi thì không còn quý mến vợ như trước nữa rồi. Bản chất lộ ra, dù là bây giờ vợ không uống nhưng cứ lúc nào có bạn bè thì vợ lại thể hiện bản chất của mình.
Có lần tôi góp ý với vợ, vợ lại cười hề hề bảo ‘anh cứ quan trọng, chẳng phải trước đây anh yêu em cũng vì em giỏi uống rượu, anh còn nói không sao. Thế mà giờ anh lại quay ngoắt 180 độ, nói em không ra gì, chê bai em này kia, em không thích tí nào đâu nhé, đừng có dở cái bài gia trưởng ra với em’.
Nghe vợ nói vậy, tôi chán hẳn. Tôi chỉ muốn góp ý để hàng xóm đỡ dị nghị, để vợ mát măt mát mày. Thế mà vợ không hiểu tâm ý của chồng còn nói tôi này kia, thật sự là rất mệt mỏi. Con gái con đứa uống thì còn được, còn chấp nhận được vì khi đó còn chưa có chồng con, độc thân, muốn làm gì thì làm. Nhưng bây giờ có gia đình lại sống cùng nhà chồng, uống rượu như nước, say sưa rồi còn nói lung tung thì ra cái gì.
Nói mãi không nghe, tôi đâm ra chán nản, nhin mặt vợ là lại thấy ngại. Không lẽ vợ chồng lại suốt ngày cãi nhau vì chuyện uống rượu của vợ. Tôi phải làm thế nào bây giờ?
P.V