Vì nghe lời thầy bói mà mẹ anh ngăn cấm chúng tôi yêu nhau. Thầy bói nói nếu chúng tôi lấy nhau thì anh sẽ chết. Dù bị mẹ ngăn cấm nhưng chưa một lần anh than phiền với tôi mà luôn động viên tôi cùng nhau vượt qua.
Nhưng mọi cố gắng của chúng tôi cũng chẳng thấm vào đâu với sự cương quyết của mẹ anh. Mối quan hệ của chúng tôi cứ kéo dài mà không có hồi kết.
Giọt nước tràn ly khiến mỏi của tôi từ trước đến nay bị đẩy lên đỉnh điểm. Sau 4 năm yêu nhau, chúng tôi quyết định chia tay.
Khi quyết định chia tay, chúng tôi đã gặp nhau một đêm cuối. Đêm đó chúng tôi đã bên nhau một cách trọn vẹn để giữ mãi giây phút bên nhau cuối cùng. Tôi đã khóc rất nhiều, như chưa bao giờ được khóc, trái tim đau đớn, muốn vỡ vụn thành trăm mảnh, cảm giác như không thể sống nếu thiếu anh.
Rất nhanh, chỉ hai tháng sau, anh chấp nhận cưới một cô gái không yêu mà bố mẹ mai mối. Cũng lúc đó tôi phát hiện mình mang thai. Cuộc sống sao mà trớ trêu đến thế, nhưng vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của anh nên tôi quyết định sẽ giữ đứa con và cắt đứt liên lạc.
Tôi phải làm sao để vẹn cả đôi đường? (Ảnh minh họa)
Giấu gia đình, tôi chuyển công tác lên một tỉnh miền núi làm việc, dù chưa biết làm thế nào. Thân gái một mình tôi thực sự vất vả, tôi chỉ có thể nghĩ mình phải cố gắng sống thật tốt vì con, dù biết mình sẽ gặp nhiều khó khăn lắm.
Từ khi lên đây làm việc, nhiều người muốn làm quen và rất nhiều người để ý đến tôi. Họ cũng nhiệt tình theo đuổi nhưng tôi biết đó là vì họ chưa biết hoàn cảnh và đứa con đang ở trong bụng tôi. Nhưng Nghĩa thì khác, anh không quá vồn vã mà quan tâm tôi từ những cái nhỏ nhặt nhất như bữa ăn, sức khỏe. Anh cũng là người đầu tiên biết tôi đang mang thai.
Anh cũng mở lòng chia sẻ hoàn cảnh của mình với tôi, anh không may mắn vì bố mẹ mất khi anh còn nhỏ, phải vất vả vô cùng mới có cơ ngơi ngày nay. Anh bảo yêu tôi vì mắt tôi luôn u buồn, ẩn chứa nỗi niềm nào đó. Cảm động trước tấm chân tình của Nghĩa tôi cũng kể hoàn cảnh của mình cho anh. Anh hứa sẽ cưới tôi và sẽ làm cha đứa bé.
Tôi đã vô cùng bối rối vì lời đề nghị của Nghĩa, nhưng tôi luôn muốn con tôi sinh ra có bố, và việc này sẽ gỡ nút lòng mà tôi vướng bận bấy lâu nay là việc sẽ phải nói với gia đình mình thế nào về đứa trẻ. Nhưng nếu chỉ vì vậy mà nhận lời cưới anh thì tôi cũng không nỡ. Một tháng sau, khi cái bụng tôi đã lớn hơn một chút thì nỗi lo lắng càng dâng cao, khi đó Nghĩa vẫn kiên trì thuyết phục tôi. Tôi đã đồng ý lấy anh mà không có tình yêu, vẫn vấn vương tình cũ.
Cuộc sống cứ trôi qua ngày theo ngày, tôi sinh một bé trai bụ bẫm, ở nhà làm nội trợ và chăm sóc cửa hàng giúp anh. Đúng như lời Nghĩa hứa, anh chăm sóc, yêu thương con của tôi như con ruột của anh, điều đó làm tôi yên tâm bội phần.
Hơn 1 năm sau thì tôi mang thai, đứa con chung của chúng tôi ra đời trong niềm vui sướng khôn nguôi của Nghĩa. Tôi chợt thấy tủi thân vì khi có con chung rồi tình cảm của Nghĩa với đứa con riêng không còn như trước nữa. Và mỗi lần ngắm con ngủ tôi lại nhớ đến người cũ.
Trong một lần về thăm nhà, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau, anh cho biết đã ly dị vợ, mẹ anh mất vì bệnh nặng và còn rất yêu tôi. Anh bảo không có ý định kết hôn mà chờ tôi hồi tâm chuyển ý. Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn sà vào lòng anh mà khóc cho thỏa những tủi hờn mà tôi đã từng phải chịu đựng. Nhưng nghĩ đến Nghĩa và đứa con mới chào đời của chúng tôi, tôi lại phải kìm nén.
Rồi cứ thế, anh thường xuyên liên lạc lại với tôi, nhắn tin thuyết phục tôi. Những lời anh nói đều là nỗi lòng của tôi, anh bảo tôi hôn nhân không có tình yêu khổ lắm, mà nhìn tôi khổ anh không đành lòng.
Thật lòng mà nói thì tôi không hề yêu Nghĩa, giờ đây khi đã có con chung, nhìn anh lạnh nhạt với con riêng tôi lại thấy đau lòng. Nếu cứ sống trong lo sợ và không có tình yêu như vậy tôi cũng khó có thể hạnh phúc. Huống chi bây giờ tôi và người cũ đã chẳng còn bức ngăn nào. Chúng tôi có thể sống cùng nhau, cùng chăm sóc đứa con của chúng tôi.
Tôi phải làm sao để vẹn cả đôi đường?
Hà My (Lạng Sơn)