Hơn 30 tuổi, Thư cuống cuồng tìm cho mình một tấm chồng tử tế. Tuy nhiên, với Thư chuyện tìm một người yêu như ý thật khó, bởi Thư là cô gái hình thức khá khiêm tốn khi cô cao chỉ 1m50. Khuôn mặt Thư cũng không có gì nổi bật khi đôi mắt một mí của cô đã soán ngôi hết những nét thanh tú của sống mũi, hay chiếc miệng hình trái tim xinh xắn. Càng nghĩ Thư càng thấy tủi thân.
Tuy vậy, bù lại Thư lại là con cái cưng của chủ tịch tập đoàn tài chính có tiếng tại Hà Nội. Từ nhỏ, Thư lớn lên trong nhung lụa, cô chưa bao giờ phải lo lắng bất cứ điều gì. Cô ra trường có chỗ làm ổn định, cơ hội thăng tiến cao khiến không ít người mơ ước. Dù thế, Thư vẫn luôn khẳng định được năng lực, cũng như bản lĩnh “con nhà nòi” của mình.
Dù đã đến ngưỡng báo động “ế” Thư vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai, cũng bởi Thư có mặc cảm trong tình yêu. Với Thư, những chàng trai đến với cô phần lớn là vì tiền, còn không cũng vì lấy lòng cha cô để có một vị trí vững chắc trong công ty.
Thư vẫn nhớ, có lần cô hẹn hò với một anh chàng bằng tuổi, nhưng khi trái tim cô vừa rung động cũng là lúc cô phát hiện ra, anh ta lừa dối Thư. Anh ta đâu có yêu cô, anh ta đã có vợ con ở quê. Anh ta đến với Thư cũng chỉ vì danh vọng.
Từ đợt đó, Thư đóng cửa trái tim, sống vật vờ qua ngày với những câu chuyện tình mơ mộng. Cho tới một ngày, Thư gặp Phú, một anh chàng đẹp trai nhưng gia cảnh nghèo khó. Khi đó, Thư cũng vừa bước qua cái ngưỡng 30.
Bố mẹ Thư vô cùng hạnh phúc, họ cứ nghĩ con gái đã tìm được tình yêu đích thực của đời mình. Cái ngày Thư đưa Phú về ra mắt gia đình, bố mẹ cô đã tổ chức tiệc lớn, mời đủ anh em bạn bè.
Anh đã lạy lục Thư, anh ôm lấy chân Thư như một kẻ sợ chết, cầu xin được sống (Ảnh minh họa).
Làm lễ ra mắt linh đình như thế bố mẹ Thư cũng có ý động viên con gái, phần nữa cũng muốn Phú yên tâm mà chăm lo cho Thư. Họ muốn Phú biết, họ chẳng thiếu gì ngoài một chàng rể biết nghe lời, hiếu thuận.
Nhưng rồi khi lễ cưới kết thúc, đêm tân hôn Thư lâng lâng, là ngà bởi chén rượu hạnh phúc cũng là lúc cô phát hiện ra bộ mặt dối trá của người chồng mới cưới. Khi vừa trải qua những giây phút thăng hoa, Thư bất chợt tỉnh giấc thì nghe tiếng Phú thì thầm trong nhà tắm.
“Em yên tâm, anh không yêu ả đâu. Anh sẽ cố gắng có một ít vốn làm ăn, mua nhà rồi anh sẽ ly hôn ả để cưới em. Anh nhớ em lắm, Gấu con ạ”.
Nghe đến đó Thư đứng bất động, hai hàng nước mắt cứ thế rơi, sau đó họ có nói gì Thư cũng không còn nhớ nữa. Khi Phú quay vào, thấy Thư ngồi rũ rượi, cô nói trong tuyệt vọng: “Anh lừa dối tôi bao lâu rồi”.
Phú mới đầu còn ngạc nhiên, nhưng sau đó anh hiểu ra tất cả. Anh không nói gì ngoài hai từ “xin lỗi”. Nói rồi, Phú lên giường nằm, nhưng Thư không để anh yên, cô tát tới tấp vào người Phú, rồi lôi anh ta xuống khỏi giường. Thư nhắc lại “Bao lâu. Tôi hỏi anh là bao lâu rồi?”.
Khi đó, Phú hiểu ra rằng, Thư yêu anh thật lòng, nhưng cô nhất quyết không cung phụng một kẻ giả dối, Phú thấy sợ nếu phải ly hôn anh sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn gia đình, anh em, bạn bè. Phú đã cầu xin Thư tha thứ, anh sẽ chấm dứt tất cả với cô gái kia. Anh đã lạy lục Thư, anh ôm lấy chân Thư như một kẻ sợ chết, cầu xin được sống.
Thư điềm tĩnh lấy máy của Phú gọi điện lại vào số máy kia, Thư chào hỏi lịch sự rồi nói lời nhắn nhủ. Cô nói với cô gái rằng hãy quên anh ta đi, từ nay đừng chờ đợi nữa, bởi Thư đã mang trong mình giọt máu của Phú và cô sẽ làm bất cứ điều gì để đứa con cô có cha.
Sau đó, Thư đưa máy cho Phú, anh chậm rãi nói: “Anh xin lỗi, đừng tìm anh nữa, với anh, em chỉ là trò chơi, một cơn say nắng nhất thời thôi”. Phú dập máy, rồi ôm chầm lấy Thư. Còn Thư cô mỉm cười trong đau đớn, pha lẫn trong đó là sự khinh bỉ. Cô biết, từ nay tình yêu của cô dành cho Phú không đơn thuần là tình cảm mà còn là thù hận, sự giận giữ. Cô sẽ không để anh ta “thoát thân” nhanh như thế được.
Thanh Bình