Như thường lệ, đứa con tuổi đang lớn thường không biết phải trả lời bố như thế nào, cũng chính vì nỗi sợ hãi đó, phần để lý giải nó sẽ cần phải đi vào quá nhiều chi tiết mà con không thể bao quát hết được dù chỉ một phần khi nói.
Đến cái ngưỡng tuổi trung niên, họ thường nhìn lại toàn bộ mối quan hệ có thể được cho là tốt đẹp hay đau khổ giữa hai người từ trước tới nay với hi vọng làm nó tốt hơn hoặc chỉ để tìm thấy sự hòa giải. Thật khó.
Ngày bệnh viện trả bố tôi về với gia đình, bác sĩ nói chỉ còn 5 giờ đồng hồ. Đó là lần đầu tiên tôi biết cảm giác trừ lùi thời gian. Chỉ còn 15 phút, trời cũng gần sáng, bố tôi co hai vai thật cao hít hơi thở sâu rồi từ từ duỗi ra.
Tôi mới nhớ ra tôi đã được ngồi trên hai vai ấy rong ruổi rất nhiều con phố thời bao cấp, khi ấy bố còn khỏe và tôi là đứa trẻ. Ký ức trong vắt và gọn gàng. Tôi lên lay chị gái dậy, bởi chị có nhiều ký ức với bố hơn cả.
Khi còn là một đứa trẻ đứng trước người cha và khi đã trưởng thành để làm cha đứng trước con cái. Mới biết, thật ra cuộc sống sao quá ngắn đến vậy.
Khi cha tha thứ cho con, cả hai cùng cười.
Khi con tha thứ cho cha, cả hai cùng khóc.