Mẹ chồng em mất khi chồng em mới học lớp 8 do bị ung thư nên 2 anh em sống cùng bố. Gia đình nhà chồng em có mở một siêu thị mini ở trung tâm thành phố Biên Hòa, Đồng Nai. Sau khi ra trường và cưới nhau, em và chồng em ở nhà quản lý cái siêu thị đó cho bố chồng em nghỉ ngơi.
Em có ấn tượng với bố chồng từ ngay lần đầu tiên về ra mắt, vì ông ý nói quá nhiều, nói nhiều đến mức em thấy mệt mỏi và sau này mỗi khi phải ở nhà, nghe ông nói là em đeo tai phone nghe nhạc cho đỡ đau đầu.
Không những thế mà bố chồng em còn nổi tiếng ki bo, ba hoa kẹt sỉ. Khi mới về làm dâu, em được giao nhiệm vụ bán hàng. Buổi trưa thì bố chồng bảo em vào nghỉ ngơi vì ít khách. Em cũng thấy đúng nên trưa có vào phòng chợp mắt vài tiếng. Vậy mà không biết bố chồng em nói với con gái (em chồng) cái gì mà nó đang học ở Sài Gòn về nhà là cứ soi mói, tỏ vẻ khó chịu với em.
Bố chồng tôi luôn tìm cách nói xấu con dâu (Ảnh minh họa)
Vì không ưa tính hay nói của bố chồng nên cứ bình thường ở nhà em hay đeo phone nghe nhạc, mỗi khi bố chồng nói chuyện gì em chỉ dạ dạ, vâng vâng, ít nói chuyện với ông nên ổng cũng không thích em lắm. Hơn nữa, chồng em lại hay chiều vợ nên ổng càng không thích.
Làm một thời gian, khách khứa đông hơn và có ý mở rộng thêm nhiều mặt hàng hơn nên vợ chồng em tuyển thêm ba nhân viên nữa.
Một đứa sinh năm 93, bỏ nhà theo người yêu vào Nam làm, siêu nịnh và lả lơi nên hợp với bố chồng em lắm. Khi nào không có khách là ông với nó ngồi nói chuyện, sợ em nghe nên không ngồi ở quầy thu tiền mà ngồi chỗ khác cho khuất mắt. Bọn họ ngồi đó cũng chỉ toàn nói xấu em nhưng tính em không thích chấp nhặt nên mặc kệ.
Sau có thêm hai em sinh năm 92, 94 khá thật thà thì bố chồng em ít nói riêng với con bé 93 mà ngồi khoe với cả ba đứa luôn.
Ông khoe nhà họ hàng giàu có, ai cũng làm to, hồi xưa ông làm ở đâu rồi được tặng bằng khen gì gì… Khi không có mặt em ở đó thì ông ngồi nói xấu em lười, em nấu ăn dở, em nhà nghèo, bảo chồng em ngu không lấy đứa nào tử tế lại đi rước em về làm dâu…
Buổi tối bố chồng em thường hay ăn mì tôm nhưng ăn xong cứ để đấy rồi sáng ra, nhân viên đến sớm là nói em lười, ăn xong không rửa. Đợt đó, em nhân viên sinh năm 92 cãi nhau với chồng nên xin qua cửa hàng ở, bố chồng em không thích nhưng không dám nói vì chồng em đã đồng ý cho ở rồi.
Ông ta tỏ thái độ ghét em ấy ra mặt vì em đã có chồng lại không biết nịnh ông. Tối em ấy hay đi mua trứng vịt lộn ăn còn ông ấy lại ăn mì tôm. Ăn xong ông vứt tô vào chậu rửa bát, sáng hai nhân viên kia đến làm thì ông nói xấu bảo em ất ăn không rửa.
Đúng lúc em đi chợ về, thấy bát tô còn đó nên cố ý nói to với em nhân viên 92 “Em buổi tối ăn xong thì rủa dọn chứ đừng có để cái tô lại nha, dầu mỡ trong gói mì nó bám đầy tô khó rửa”. Em ấy lúc đó cãi ngay “Em ăn vịt lộn ai đi ăn tô, làm gì có mì tôm trong trứng. Tối qua bác cũng ăn mì sau em mà”. Lúc đó, bố chồng em thấy quê quá nên kêu thôi, có mỗi cái tô mà cũng cãi nhau.
Xong bố chồng em lại bảo, bác khó ngủ lắm, tối 11, 12 giờ mới ngủ mà 3, 4 giờ đã dậy. Em sinh năm 92 bật lại ngay: “10h con đã thấy bác ngáy khò khò trên phòng rồi mà kêu khó ngủ. Bác ngáy to mà dưới này làm con không thể nào ngủ được ấy”. Bố chồng em liền lườm nguýt cái rồi hai người kia mỉm cười không nói gì nên ông bỏ đi.
Chồng em đi lấy hàng tối không về nên có bảo em ấy vào ngủ cùng với em cho đỡ buồn, thế mà bố chồng em nhất quyết không cho, còn tỏ ý bảo “Trong phòng có két sắt, nhỡ mất tiền thì phiền” mà trong khi ông giữ chìa khóa chứ em nào biết cái mật khẩu với chìa khóa đâu, thế là em ấy đành lủi thủi đi ra.
Sáng mới 5 giờ, ông đã kêu em ấy dậy làm rồi bảo, con gái đi ngủ nhờ nhà người ta mà giờ này còn nằm, em vẫn hay cố nằm nhưng nhiều khi ông ý nói nhiều quá khiến em không chịu nổi, đành dậy lau nhà dù cũng chưa có khách và chưa có việc gì để làm lúc đó.
Em muốn điên mất vì ông ấy còn đổ tội cho em lấy cắp vàng. Ông bảo bỏ 5 miếng vàng 30 chỉ trong két sắt định làm của hồi môn cho con gái nhưng hôm đó tìm mãi không thấy. Rồi ông bóng gió, két sắt để trong phòng ngủ vợ chồng em, chồng em biết mấy miếng vàng ấy để làm của hồi môn cho em gái thì không ai khác ngoài em lấy.
Em dọa luôn nếu không có chứng cứ mà cứ đổ tội em, em sẽ ra báo công an điều tra. Thế là ông im luôn đi lên phòng nằm. Chồng em biết tính bố như thế lại không muốn mọi người trong nhà cãi nhau nên bảo em bình tĩnh và để từ từ tìm lại. Sáng hôm sau, khi chồng em hỏi chìa khóa két mở ra kiểm tra lại, không những 5 miếng mà là tận chục miếng vàng nằm trong đó.
Em cười mỉa nói luôn “Chẳng biết mất thật hay giả vờ đổ tội”, thế là ông im lặng đi lên phòng không nói năng gì.
Bây giờ, tôi và bố chồng dù có đụng mặt nhau thường xuyên trong nhà nhưng vẫn không nói với nhau câu nào, không khí rất nặng nề. Tôi cũng chán sống cùng với một ông bố chồng “mặc váy” như thế lắm rồi.
Trinhnguyen92