Chúng tôi yêu nhau 3 năm rồi mới quyết định tới hôn nhân. Cũng vì cả hai có tư tưởng khá thoáng và hòa hợp nên đã làm “chuyện ấy” khi mới hẹn hò được 2 tháng. Với tôi, chồng tôi là người đầu tiên, nhưng với anh thì tôi có thể là người thứ 2, hay thứ 3 gì đó. Tôi có nghĩ tới điều đó, nhưng cũng chẳng quan tâm lắm, bởi với tôi tình yêu cuối là tình yêu vĩnh cửu.
Vì muốn cho tình yêu luôn mới mẻ, tôi hay lên mạng, tìm hiểu các tư thế mới để chiều lòng người yêu. Còn anh cũng nhiệt tình với tôi không kém. Với bản lĩnh ‘tình trường’ đầy mình không ít lần tôi tấm tắc khen anh là bậc thầy trong “chuyện ấy”.
Cứ nghĩ rằng, cưới nhau về đời sống chăn gối vợ chồng sẽ thêm viên mãn. Tôi nghĩ bụng sẽ tranh thủ vui chơi tận hưởng cuộc sống son rỗi vài năm nữa mới tính chuyện sinh con đẻ cái, nhưng rồi tôi đã chìm trong tuyệt vọng.
Từ ngày cưới tới nay đã hơn 2 tháng, nhưng chồng tôi chỉ đụng vào vợ đúng 1 lần. Không ít lần tôi đòi hỏi nhưng anh lấy cớ buồn ngủ, mệt mỏi để lảng tránh. Đôi lần tôi dỗi ra phòng khách ngủ riêng nhưng anh cũng chẳng ngó ngàng gì tới vợ, anh vẫn bình thản ngủ tiếp. Tôi tức lắm nhưng không biết phải làm sao.
Bí mật đáng sợ của người chồng 'yếu sinh lý' (Ảnh mình họa)
Có hôm tôi vờ mặc chiếc váy ngủ mỏng tang lượn qua lượn lại trước mặt chồng nghĩ chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi, không ngờ anh ta ôm điện thoại quay vào tường chơi tiếp. Tôi điên tiết hỏi thẳng chồng “Anh có cô nào phải không, anh không yêu em nữa đúng không?”. Nghe thế chồng tôi nhăn nhó “Chẳng có cô nào cả”. Tôi nghe thế nhưng vẫn âm thầm tìm hiểu và thấy anh chẳng có bồ bịch gì cả.
Chồng không ngoại tình, mà lại không thềm động vào người tôi nên tôi nghi ngờ anh bị “yếu sinh lý”, nghe lời mẹ đẻ tôi đi mua đủ các thứ thuốc tẩm bổ thượng hạng nhằm cứu vãn tình yêu thương của chồng.
Nhưng thời gian qua đi, thuốc cũng chằng có tác dụng gì khi chồng tôi cứ một mực tìm cớ “hoãn binh” với vợ. Không chịu nổi sự ghẻ lạnh của chồng, tôi làm ầm lên rồi đòi ly hôn.
Thấy vợ kêu ly hôn, lý do không hòa hợp không hiểu nhau. Chồng tôi lúc đó mới tá hỏa, anh xuống nước xin lỗi vợ và thú nhận tất cả.
Chồng tôi lấy hết can đảm kể với vợ rằng, sau tuần trăng mật khi đi làm trở lại. Anh đã có buổi khao anh em trong cơ quan. Theo luật, chồng tôi phải dẫn bạn bè đi hát karaoke. Và hôm đó khi quá chén chồng tôi có vui vẻ cùng một cô tiếp viên, chẳng ngờ đang cao trào thì bị rách bao cao su.
Sau đó, anh mới hay tin cô ta bị nhiễm HIV, anh sợ xanh mặt không dám gần vợ vì sợ lây nhiễm cho tôi. Anh cũng đã đi bệnh viện kiểm tra bệnh tình, anh đã thử máu, nhưng phải 6 tháng sau mới có kết quả.
“Anh cầu xin em đừng bỏ anh. Hãy đợi 3 tháng nữa thôi, nếu giả sử khi đó anh bị lây nhiễm bệnh thật em bỏ anh cũng chưa muộn, còn giờ xin em hãy ở lại với anh được không em. Anh thật sự yêu mình em. Anh ngàn lần sai rồi, xin em hãy tha lỗi cho anh, anh sẽ không bao giờ như thế nữa, sẽ chỉ có một lần duy nhất thôi”
Tôi nghe từng lời chồng nói mà vừa tức giận, vừa lo, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chồng tôi đã phản bội tôi chỉ 1 tuần ngay sau ngày cưới.
Lúc này tôi vẫn giận anh vô cùng, thậm chí không muốn tha thứ cho kẻ phản bội, nhưng tôi cũng lo cho sức khỏe của anh. Chồng tôi cũng là người tốt khi đã tránh xa tôi vì lo cho sức khỏe của tôi. Có vẻ anh thực sự hối hận. Tôi phải làm sao bây giờ?
Thanh Bình