Tôi từng là một người phụ nữ thành đạt, xinh đẹp và quyến rũ. Khi tôi còn trẻ, đã có biết bao nhiêu người đàn ông trồng cây si trước nhà tán tỉnh tôi. Có những anh chàng hời hợt, 1, 2 tháng rồi mất tăm mất hút, nhưng cũng có không ít những người theo đuổi tôi đằng đẵng mấy năm.
Lúc đó, tôi để ý đến Lâm, anh hơn tôi 8 tuổi. Hơn 30 đã là giám đốc một công ty quảng cáo nhỏ. Không phải tôi tham lam quyền chức, tiền bạc gì, bởi lúc đó tôi đang đi làm trong công ty liên doanh nước ngoài, lương thưởng rất khá. Gia đình tôi cũng có điều kiện tốt. Tôi quan tâm đến anh bởi anh là dân tỉnh lẻ, để có được ngày hôm nay, tôi dám chắc anh phải rất nỗ lực, rất có chí, tôi thích mẫu đàn ông trưởng thành như vậy.
Yêu nhau không bao lâu thì chúng tôi kết hôn. Thời gian đầu tôi vẫn đi làm bình thường, chồng rất chiều chuộng và yêu thương tôi. Nhưng đến khi tôi sinh bé Mít, vì bận bịu chăm con nên chồng ngỏ ý tôi nghỉ việc hẳn, ở nhà lo nội trợ. Tôi cũng cân nhắc rất nhiều, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thế cũng tốt cho con. Dù sao tôi rất không yên tâm khi thuê người giúp việc đến chăm con gái.
Nói thêm về công việc của chồng tôi, anh làm ăn ngày một tốt, thu nhập cũng cao, quy mô công ty được mở rộng, nhân sự tăng hơn rất nhiều so trước.
Khi con gái tôi 4 tuổi, nhìn tôi, không ai còn nhận ra cô gái xinh đẹp, trẻ trung ngày trước nữa. Tôi cắt phăng mái tóc dài của mình ngày trước, làm xoăn tít lên cho đỡ vướng víu. Những bộ đồ gợi cảm ngày xưa tôi cũng bỏ xó, thay vào đó là những bộ quần áo ngủ thùng thình, tiện lợi. Công việc của tôi hàng ngày chỉ có từ trên nhà, xuống bếp, đi chợ và đưa con đi học. Cuộc sống của tôi lúc đó hoàn toàn chỉ xoay quanh chồng và con.
Thế nhưng, chồng tôi lại càng ngày lạnh lùng và xa cách vợ. Từ lâu lắm rồi, anh không còn ngọt ngào với tôi. Cái cách anh nói năng và đối xử với vợ, không khác gì nói với người giúp việc. Con người mạnh mẽ, tự trọng trong tôi cũng chết đâu mất rồi, từ bao giờ tôi trở nên yếu đuối và phụ thuộc chồng đến vậy?
Chồng tôi thường đi làm từ sáng đến tối mới về. Bữa trưa anh hay ăn ở cơ quan, thương anh vất vả, tôi hay mang đồ ăn đến. Lần nào chồng cũng lạnh lùng bảo tôi để đó rồi về đi, lần sau không cần làm thế nữa. Dù chồng nói vậy, nhưng thú thực, để anh đi ăn ngoài tôi chẳng yên tâm chút nào. Anh bị máu nhiễm mỡ, ăn đồ ngoài tiệm và uống rượu nhiều rất có hại sức khỏe .
Trưa hôm đó, tôi đến cơ quan chồng. Vì tắc đường nên hơi muộn hơn mọi khi. Gọi điện cho anh thấy không nghe máy. Lúc vào đến nơi, thấy cơ quan vắng tanh. Đến phòng anh, định giơ tay gõ thì bỗng thấy có tiếng người rúc rích bên trong. Lúc ấy, tim tôi chợt nhói lên, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành. Tôi cố gắng kìm chế cơn xúc động, khẽ xoay nhẹ nắm đấm cửa, cảnh tượng trong phòng khiến tim tôi rơi rụng. Chồng tôi đang ôm hôn say đám cô thư ký, bàn tay của anh thì tham lam miết dọc tấm lưng trần, chiếc váy cô gái đó đang mặc xộc xệch, ngắn không thể ngắn hơn.
Lúc đó, tôi vô cùng tức giận, đau khổ vì bị phản bội và cay đắng vì sự trơ trẽn của chồng. Tôi lập tức tát anh ta một cái rất mạnh, chồng phát điên đánh tôi ngã dúi xuống sàn, làm hộp cơm canh tôi mang cho anh ta văng vã tứ tung. Lâm quay sang bảo cô gái đó ra ngoài. Còn lại 2 người, Lâm ngồi xuống, siết chặt cổ tay tôi và gằn từng chữ: “Cô về ngay, đừng có làm loạn công ty lên, nếu không cô chết với tôi. Tối nay tôi sẽ nói chuyện với cô”.
Dù cay đắng nhưng tôi vẫn phải ra khỏi phòng chồng. Cô thư ký đứng ngoài, cười nhếch mép. Cô ta coi thường tôi hay thương hại tôi. Một người phụ nữ đến chồng mình còn không giữ được như tôi, quả thực đáng để bị cười vào mặt lắm.
Chua chát, tôi lết từng bước ra khỏi công ty, nước mắt rơi đầm đìa trên mặt. Tôi cố gắng đến mức này để làm gì cơ chứ. Cả tuổi trẻ của tôi, sự nghiệp của tôi, tôi từ bỏ hết để làm mẹ, làm vợ, để chăm lo cho gia đình. Cuối cùng thứ tôi nhận được cũng chỉ là sự phản bội trắng trợn của chồng.
Tôi có nên kết thúc tất cả, và bắt đầu lại cuộc đời của mình không. Tôi phải làm sao bây giờ, xin hãy cho tôi lời khuyên?
BTV