Gia cảnh không mấy dư giả nên Linh phải làm thêm thường xuyên từ những năm đầu đại học. Sang đến năm thứ 2, cô đã quen và yêu Khởi – một anh chàng không những ngoại hình sáng láng mà còn học giỏi và có ý chí vươn lên. Có người để bầu bạn, chia sẻ những khó khăn, động viên nhau vượt qua trắc trở, Linh thực sự chẳng mong gì hơn thế.
Khởi học hơn cô 2 khóa, vì thế, khi Linh bước vào năm thứ 4 thì anh đã ra trường đi làm được 1 năm. Anh lúc nào cũng thủ thỉ với cô rằng, đợi cô ra trường, tìm được công việc ổn định thì 2 người sẽ làm đám cưới. Vì cả 2 đều xuất thân nghèo khó nên phải cố gắng rất nhiều, sau này còn phụng dưỡng bố mẹ, nuôi nấng các con nên người. Cứ nghĩ tới lúc ấy, là Linh hạnh phúc rơi nước mắt, cho dù có gian nan thế nào cô cũng chẳng sờn lòng.
Vào dịp cuối năm, nhà hàng tiệc cưới bận rộn nên cần thêm nhân viên thời vụ với mức lương rất khá. Linh được bạn bè giới thiệu, mừng vui khôn xiết. Tuy vậy, cô vẫn giấu không cho người yêu biết, sợ anh mắng. Vì Khởi nói muốn cô năm cuối phải tập trung vào học hành, thiếu thốn gì cứ để anh lo.
Cảm động vì tấm lòng của người yêu, nhưng Linh không nỡ để anh vất vả vì mình, hơn nữa nghĩ cũng chỉ làm một thời gian ngắn, do đó cô vẫn nhận công việc làm thêm ấy. Những ngày làm thêm ở nhà hàng tổ chức tiệc cưới, nhìn những cặp đôi dắt tay nhau vào lễ đường, không lúc nào là Linh không nghĩ đến cảnh mình và Khởi cũng đến ngày như thế, lòng lại lâng lâng vui sướng.
Một ngày, khi Linh tới nhà hàng làm ca của mình thì sững người khi thấy ảnh của Khởi bày chình ình ở lối vào lễ đường tiệc cưới, anh và một cô gái xa lạ, 2 người tất nhiên, đang mặc trang phục cô dâu chú rể. Nhìn tên anh và tên người con gái khác lồng vào nhau trong biểu tượng hình trái tim, cõi lòng Linh như chết lặng.
Làm sao cô có thể tin vào những gì diễn ra trước mắt mình đây, khi mà mới tối hôm qua thôi, Khởi còn nhắn tin nói yêu cô rất nhiều, và rồi mấy ngày tới anh về quê sẽ không thể thường xuyên gọi điện hay tới thăm cô được. Không đâu, đây có lẽ là một ai đó có ngoại hình khá giống và cái tên giống anh mà thôi, chứ làm sao có thể là Khởi của cô được!
Nhưng rồi Linh cũng phải tin vào sự thật phũ phàng ấy, khi giờ lành đã đến, đôi tân lang – tân nương dắt tay nhau vào lễ đường trong sự chúc phúc của mọi người. Tân lang kia không phải Khởi của cô thì là ai, trừ phi anh có người anh em song sinh khác!
Khởi đang tất bật thực hiện các nghi lễ và nhận rượu mừng của mọi người, đâu biết được Linh đang dán chặt mắt vào anh từ một góc khuất phía xa. Rất muốn nhào ra hỏi anh cho ra lẽ ngay lập tức, nhưng rồi cô vẫn đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt giàn giụa tự khi nào. Còn gì đau đớn hơn khi tận mắt chứng kiến người mình yêu tha thiết đang nắm tay người con gái khác trong bộ váy cô dâu trắng muốt, nói những lời thề non hẹn biển?
Không đủ dũng khí để chạy ra chất vấn người yêu, Linh đợi lúc Khởi vào toilet mới lén chạy theo để gặp anh. Khỏi phải nói Khởi sốc như thế nào khi gặp Linh tại đây, tới mức không thể nói nên lời. “Lí do là gì?” – Linh gần như muốn hét lên.
Khởi vừa sợ Linh lại vừa lo có người bắt gặp nên không vòng vo nhiều, liền nói sự thật: “Anh xin lỗi em, ngàn lần xin lỗi em. Anh yêu em vô cùng, em biết mà. Nhưng anh phải cưới cô ấy. Chỉ có cô ấy mới mang lại cho anh tiền tài và địa vị, mới khiến anh mở mày mở mặt để giúp được bố mẹ, anh em”.
Thấy Linh im lặng, Khởi tiếp tục cuống quýt phân bua: “Anh không cố ý giấu em, chỉ là đợi cơ hội từ từ kể cho em biết thôi. Anh lấy cô ấy nhưng không hề yêu, anh chỉ yêu em thôi. Anh có tiền rồi anh sẽ lo cho em đầy đủ không thiếu thứ gì. Rồi vài năm nữa, anh sẽ nghĩ cách ly hôn để mình được đoàn tụ. Nghe anh nhé, giờ em về nghỉ ngơi đi, anh còn có việc ở bên trong. Anh xin em đấy! Anh sẽ gọi cho em sau”.
Những gì cần nói Khởi đã nói hết rồi, Linh cũng chẳng cần hỏi thêm gì nữa. Cô cũng chẳng muốn vạch mặt anh tại đây, vì thế chỉ nhìn thật lâu vào mắt Khởi rồi vùng bỏ chạy, phía sau cô còn nghe rõ tiếng thở dài như vừa trút bỏ được lo lắng của Khởi. Anh ta yêu cô, có thể là vậy, nhưng anh ta còn yêu tiền tài, địa vị của người con gái ấy hơn!
Còn lời hứa chăm lo cho cô, có thể là thật, có thể chỉ là để dỗ ngọt cho cô ra về, đừng phá bĩnh tiệc cưới của anh ta, cô cũng chẳng quan tâm. Cô bỏ về vì nghĩ lao vào đó làm ầm lên cũng chẳng giải quyết được gì, thôi thì coi như 2 người vô duyên với nhau vậy. Từ giờ, tất cả những thứ thuộc về anh ta đều sẽ chẳng còn liên quan gì tới cô nữa!
ST