Đàn ông Việt có thật sự biết yêu?

Anh hỏi: “Thế vừa rồi mùng 8 tháng ba có mua hoa tặng vợ không?”. Tôi ậm ừ rằng mình sơ ý nên quên, rằng trước đây khi yêu bao giờ tôi cũng tặng nàng những bó hồng nhung đẹp nhất
Đàn ông Việt có thật sự biết yêu?

1. Có lần Nhị Độ, anh bạn nhạc sĩ, nói với tôi rằng anh thấy người Việt chưa biết yêu. Tôi nghĩ chắc là anh nói đùa. Là một người được đào tạo chuyên sâu về tâm lý học, hẳn nhiên tôi đã quyết liệt phủ nhận quan điểm của anh. Bởi tình yêu gần như một thuộc tính của trái tim mà ai cũng có, một dạng quan hệ vô điều kiện mà tạo hóa đã ban cho con người. Tình yêu không phụ thuộc vào điều kiện sống, màu da, ngôn ngữ, không phụ thuộc vào địa lý và tất nhiên không bao giờ phụ thuộc vào quốc tịch. Nếu ai đó nói một dân tộc chưa biết yêu hẳn nhiên là quá hồ đồ, vô lý đến mức không thể chấp nhận được. Trước hàng trăm lý thuyết hùng hồn của tôi, Nhị Độ chỉ cười. Anh hỏi: “Thế vừa rồi mùng 8 tháng ba có mua hoa tặng vợ không?”. Tôi ậm ừ rằng mình sơ ý nên quên, rằng trước đây khi yêu bao giờ tôi cũng tặng nàng những bó hồng nhung đẹp nhất nhưng từ khi cưới nhau, do công việc lu bu nên đôi lúc không nhớ. Anh lại hỏi: “Thế đã bao giờ đi nghỉ cùng nhau chưa?”. Tôi lục lại trí nhớ và phát hiện ra từ khi là vợ chồng, trừ tuần trăng mật ra, chúng tôi chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau thì phải. Tôi đáp lí nhí hình như chưa nhưng không có nghĩa là không, chẳng qua do công việc bận bịu quá nên chưa sắp sếp được thời gian. Tưởng đã buông tha, ngờ đâu anh lại hỏi tiếp: “Thế ngày cưới là ngày nào nhỉ?”. “Ờ có lẽ là vào tháng chạp âm lịch, giáp Tết, 14 hay 16 tháng chạp gì đó, nhưng ngày dương thì mình không nhớ". Nhị Độ cười: “Đấy, biết ngay mà…”. Tôi tuy bị dồn mấy câu hỏi hơi quê nhưng vẫn cố gắng cãi rằng những thứ đó không phải là biểu hiện của việc có biết yêu hay không? Rằng tình yêu không phải là những bó hoa, những lần đi nghỉ cùng nhau hay tổ chức kỷ niệm ngày cưới. Tình yêu là điều thiêng liêng sâu kín ở trong tim. Còn những thứ lãng mạn bề ngoài chẳng qua chỉ là vật trang trí mà thôi. Nó không thể thay thế tình cảm thật sự của hai người dành cho nhau được. Mặc dù lý luận hùng hồn như vậy nhưng đêm hôm đó tôi cứ băn khoăn mãi: “Liệu mình đã biết yêu chưa nhỉ?”.

2. Trước đây tôi chúa ghét mấy bà cơ quan tôi tụ tập nói xấu chồng. Nhưng gần đây, tôi thấy họ cũng có cái lý của mình. Bà nào cũng kể tội các đức ông chồng. Nào là trước kia khi còn yêu thì chiều chuộng là thế, bây giờ đã về ở với nhau thì cả ngày không nói được một câu tử tế. Nhiều lúc lại thèm muốn trở lại ngày đầu mới yêu để được tối tối hẹn hò đi chơi cùng nhau, được tặng những bó hoa hay những món quà nho nhỏ. Đằng này bây giờ cả năm cũng không nói được một lời yêu, đi nhậu nhẹt tụ tập với bạn bè thì nhanh mà đi siêu thị hay ăn ốc với vợ thì ngang với tra tấn. Đã thế mỗi khi đi công tác còn chẳng thèm gửi lấy một tin nhắn, vợ hỏi có nhớ em không thì bảo sến cải lương vừa vừa thôi. Một cử chỉ âu yếm hay một nụ hôn nồng cháy cũng thi thoảng lắm mới có mà mật độ càng ngày càng thưa. Đến cả chuyện chăn gối bây giờ cũng nhạt. Đâu còn sự nồng nàn, vuốt ve, mơn trớn. Thay vào đó là làm cho thỏa mãn, cho xong chuyện, chẳng cần quan tâm đến vợ có được hạnh phúc không. Rồi thì đủ thứ xấu xa khác mà chị em nào cũng phàn nàn, kêu ca nhưng bao giờ cũng phải chấp nhận. Ngay đến chuyện đi nghỉ cùng nhau cũng cứ lên kế hoạch cho tương lai xa rồi để đấy, nếu có thì cũng đợi khi cơ quan chồng hay vợ tổ chức đi biển mùa hè thi đăng ký đi cùng cho tiết kiệm chứ tự tổ chức với nhau thì chẳng biết đợi đến bao giờ. Còn những thứ xa xỉ như đi xem phim, xem kịch hay triển lãm thì đừng nhắc đến chỉ thêm buồn. Thích xem phim thì bật kênh HBO, Cinemax hay Star movie mà xem. Còn nghiện nữa thì bỏ ra vài chục nghìn mua cái đĩa DVD, thoải mái xem đi xem lại. Đến rạp làm gì thêm bày vẽ, cách rách, mất thời gian… Ừ nhỉ, đôi khi chị em cũng thiệt thòi thật?

Đàn ông Việt có thật sự biết yêu? - anh 1

Những bông hồng vàng đắt giá - món quà độc trong dịp 8/3

3. Hôm nọ ông chú tôi lên thăm cô con gái đang trọ học đã hết sức bất bình vì cô con gái mới 20 tuổi đầu mà không lo học hành, chỉ kiếm chuyện yêu đương. Ông lên mà nó không chịu ở nhà, đi chơi mãi 10h đêm mới về. Bực nhất là ông nghe tiếng xe máy mở cửa thì thấy chúng nó đang ôm hôn nhau ngay trước mắt mình. Thế là ông đùng đùng nổi trận lôi đình, cấm tiệt anh chàng kia bén mảng đến chơi. Ông còn định lôi cô con gái về quê, khỏi học hành. Tưởng lên thành phố học được cái gì hay ho chứ chưa nứt mắt đã yêu đương vớ vẩn thì không thể nào chấp nhận được. Tưởng cô con gái sợ, ai ngờ nó dám cãi lại ông. Cô bảo thanh niên bây giờ tự do yêu đương là chuyện bình thường. Mà yêu nhau thì ôm hôn nhau có gì là xấu. Rằng ông mắng nó thì được chứ mắng bạn trai nó là không được. Rằng cấm nó yêu là vi phạm pháp luật. Nghe nó lý sự, ông chỉ còn nước nổi điên nổi đóa. Ông giận tím mặt tím mũi, sang hôm sau đến nhà tôi trút bầu tâm sự. Ông bảo từ nay không thèm nhìn mặt đứa con gái chết hư chết hoài ấy nữa. Hai vợ chồng tôi lựa lời khuyên can một hồi mà ông vẫn khăng khăng nếu nó không đến xin lỗi thì ông sẽ từ mặt. Tôi bất đắc dĩ mới bảo: "Em nó cũng có cái lý của nó. Ngày xưa cô về làm dâu nhà chú cũng mới 20 tuổi còn gì, bây giờ thời đại khác nhiều rồi chú ạ…”. Chú tôi vẫn nhất quyết không thay đổi quan điểm. Ông bảo xưa khác nay khác, học là học, yêu là yêu. Không có chuyện vừa học vừa yêu. "Ngày xưa chúng tao yêu nhau đến lúc cưới mới cầm tay chứ mới tìm hiểu đã ôm hôn tự nhiên như thế thì mấy hôm đã vác cái bụng về bắt đền bố mẹ. Lúc ấy thì chỉ còn nước xát muối vào mặt". Quả thật tôi không thể nào khuyên can và giải thích cho ông được. Thế rồi ông đùng đùng ra bến xe bỏ về, không thèm ở lại dùng cơm với vợ chồng tôi dù mâm cơm đã dọn sẵn ra bàn…Tôi nhớ lại thời mình yêu nhau, việc tìm nơi để trao nhau nụ hôn quả thật khó bằng lên trời. Ra công viên thì ngại bao nhiêu người nhìn. Đạp xe dừng ở những đoạn đường tối, vắng vẻ thì sợ cướp giật. Ở trong phòng đóng cửa thì sợ người khác dị nghị. Mãi sau này tôi mới tìm ra những quán café có những cái "chuồng" nhỏ cho hai người tha hồ trò truyện và… hôn thoải mái. Khốn nỗi thời ấy chẳng mấy khi tôi có đủ tiền để hôm nào cũng rủ bạn gái vào những quán café vườn vắng vẻ ấy. Mà vào đấy cũng cứ thấy khó chịu thế nào ấy, nó có vẻ không được đứng đắn, đoàng hoàng. Chẳng bù cho ở nước ngoài, nghe đâu người ta thoải mái hôn nhau ngay ở quảng trường. Nghe đâu còn có những cuộc thi hôn, những lễ hội hôn thu hút cả ngàn cả vạn người. Đến nụ hôn mà cũng bị đánh giá, cấm đoán, cũng phải vụng trộm thì còn gì là tình yêu nữa!

4. Hôm nọ đọc báo thấy có thông tin ở Hà Nội lần đầu tiên có một đám cưới Kim cương được tổ chức công khai. Hai ông bà già ngồi bên nhau, rồi cùng nhảy điệu valse và trao nhau nụ hôn ở cái tuổi gần đất xa trời. Thế là trên mạng có hàng trăm coment đủ kiểu. Ủng hộ có. Phản đối có. Nhưng ai cũng thấy kỳ lạ. Tôi thấy hay hay liền gửi đường link cho Nhị Độ. Nhị Độ gửi tôi cái mặt cười toe toét và không quên chua thêm một câu về những comment đó: “ Thấy chưa, người Việt mình chưa biết yêu mà”. Lần này, tôi không đủ dũng khí phản đối điều ấy nữa.

Khai thác chất liệu truyền thống dân tộc: Xu hướng sáng tác của nghệ thuật múa đương đại
Khai thác chất liệu truyền thống dân tộc: Xu hướng sáng tác của nghệ thuật múa đương đại
(Ngày Nay) - Cùng với các loại hình nghệ thuật khác, nghệ thuật múa Việt Nam đang tạo dấu ấn với công chúng trong việc khai thác những chất liệu truyền thống vào các tác phẩm, vừa giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc, vừa mang hơi thở cuộc sống đương đại vào các tác phẩm, tạo nên bản sắc của múa Việt trước thế giới.
Thời tiết chuyển mùa, gia tăng ca bệnh đột quỵ
Thời tiết chuyển mùa, gia tăng ca bệnh đột quỵ
(Ngày Nay) -  Đắk Lắk đang vào thời điểm chuyển mùa, thời tiết thay đổi đột ngột từ nóng sang lạnh khiến số ca đột quỵ gia tăng, có nguy cơ tử vong cao nếu không được cấp cứu và xử trí kịp thời.