Vẫy taxi ở cổng đài, vừa lên xe, bác tài đã vồn vã:
- Anh làm ở đây à?
- Vâng.
- Em nghe suốt ngày, buổi tối cũng nghe. Dạo này có đường khuya cũng được, bác. Giờ cao điểm thì buộc phải nghe rồi.
- Nghe giờ cao điểm có mệt không?
- Ý bác là quảng cáo à? Thì cũng phải thông cảm thôi, nhưng em có võ. Em thuộc thời lượng của từng đoạn quảng cáo để on off.
- Á kinh đây!
- Chứ sao, em thuộc hết giọng đồng nghiệp của bác. Xưa em thích cô biên tập viên có giọng cười như xé váy. Giờ em thích cô Mai Lan, nghe cô ý chân tình, thấy cô ý lo lắng cảm thông với anh em lái xe rất thật lòng.
- Ái chà.
- Vâng, em là dân chơi nhạc, em nghe giọng bắt được hình dong. Mà nhân tiện anh nói các sếp anh điều chỉnh mức âm lượng cho cân bằng chút.
- Ok. Mà biết đoán người qua giọng thật à? Nghe giọng anh thì sao?
- Anh thì chả cần phải nghe, nhìn anh là biết, bắt đầu giờ cao điểm rời cơ quan đến chỗ tắc nhất, tóc bạc rồi vẫn đi giày thể thao mặc quần áo bạc. Nói chung khắc khổ long đong. Nhưng thôi, ai cũng có số anh ạ!
- …
Đến nơi, tôi trả tiền xe cứ nhất định không lấy, dúi vào tay cũng không chịu cầm.
- Anh hôm nay chắc hỏng xe mới phải đi taxi chứ gì? Em biết thừa. Phóng viên như anh thì… mà thôi, coi như em chúc mừng 21-6 đi! Gặp nhau là vui rồi!
Người ta bảo lá lành đùm lá rách là như thế!