Ông Katsuyoshi Mine, chủ cơ sở sản xuất rượu sake Kotegawa ở Oita. Ảnh tư liệu: Đào Thanh Tùng/PV TTXVN tại Nhật Bản |
Một trong những niềm tự hào của người dân Nhật Bản, phương pháp nấu rượu gạo sake truyền thống, đã được thêm vào danh sách Di sản Văn hóa phi vật thể của UNESCO. Kỹ thuật nấu sake đã có từ hàng thế kỷ, sử dụng nấm mốc koji để lên men gạo, có một vị trí đặc biệt trong văn hóa của "đất nước Mặt trời mọc". Quy trình nấu sake kéo dài vài tuần và thường được so sánh với quy trình nấu bia. Sake có thể được phục vụ ở nhiệt độ nóng, lạnh hoặc nhiệt độ phòng.
Các nhà sản xuất sake hy vọng rằng sự công nhận của UNESCO sẽ giúp hồi sinh ngành công nghiệp này, đặc biệt là khi tiêu thụ trong nước đã giảm trong những năm gần đây. Ông Takehiro Kano, đại diện thường trực của Nhật Bản tại UNESCO, cho biết sự công nhận của tổ chức này sẽ giúp khơi dậy trở lại sự quan tâm đối với việc nấu sake và đảm bảo rằng những kỹ năng này sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau. Thêm vào đó, các nhà sản xuất sake cũng kỳ vọng rằng sự công nhận quốc tế sẽ thúc đẩy xuất khẩu, đặc biệt đến những thị trường lớn như Mỹ và Trung Quốc.
Cũng trong danh sách lần này, UNESCO đã công nhận món attieke làm từ củ sắn của Côte d'Ivoire là Di sản Văn hóa phi vật thể. Món ăn này được làm từ củ sắn xay nhuyễn lên men và là món ăn phổ biến không chỉ ở Côte d'Ivoire mà còn ở nhiều nước Tây Phi. Attieke không chỉ là món ăn chính trong bữa ăn hàng ngày mà còn là một biểu tượng văn hóa được truyền lại qua các thế hệ, chủ yếu là từ mẹ sang con gái.
Bà Ramata Ly-Bakayoko, đại diện thường trực của Côte d'Ivoire tại UNESCO, nhấn mạnh rằng attieke "gắn liền với cuộc sống hàng ngày của các cộng đồng địa phương ở Côte d'Ivoire" và là một niềm tự hào của quốc gia. Sự vinh danh của UNESCO được kỳ vọng sẽ giúp attieke được biết đến rộng rãi trên toàn thế giới.
Cũng tại cuộc họp, UNESCO đã chính thức công nhận kỹ thuật phục hồi mái kẽm của thợ lợp mái Paris vào danh sách Di sản Văn hóa phi vật thể. Những thợ lợp mái này, phần lớn là người trẻ tuổi, sử dụng các phương pháp truyền thống để phục hồi những mái kẽm bao phủ khoảng 80% các tòa nhà của Paris. Nghề này phát triển từ thế kỷ 19, bao gồm việc đo đạc và cắt tấm kẽm sao cho vừa vặn với hình dạng của mái nhà, và sau đó lắp đặt chúng lên mái nhà dốc và trơn.
Sự công nhận của UNESCO nhằm thúc đẩy việc bảo tồn nghề thủ công độc đáo này để duy trì vẻ đẹp kiến trúc đặc trưng của Paris. Các thợ lợp mái, làm việc trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt, hy vọng rằng sự công nhận này sẽ thu hút thêm nhiều tài năng trẻ tham gia nghề và cải thiện điều kiện làm việc.