Vụ án của nghệ sĩ Minh Béo bị bắt tại Mỹ vì tội xâm hại tình dục trẻ em, một lần nữa cho thấy sự hiểu biết về căn bệnh ấu dâm cũng như nguy cơ mỗi đứa trẻ trở thành nạn nhân của bệnh này là rất cao. Tuy nhiên, dường như vấn đề này vẫn còn bị rất nhiều người coi nhẹ.
Tài liệu tình dục học định nghĩa ấu dâm (ái nhi) là bản năng hay ham muốn tình dục mạnh mẽ và liên tục, mà đối tượng muốn quan hệ là trẻ em chưa hoặc mới dậy thì, tức khoảng dưới 14 tuổi. Thuật ngữ tiếng Anh gọi là childporn hoặc pedophilia, paedophilia.
Ấu dâm là bệnh gì?
Ấu dâm là một chứng rối loạn tình dục bao gồm những ham muốn tình dục đối với trẻ em dưới tuổi vị thành niên, tức là khoảng dưới 14 tuổi. Người mắc bệnh phải ít nhất 16 tuổi và lớn hơn trẻ bị hại ít nhất 5 tuổi.
Ấu dâm nhiều khi được hiểu là các hành động lạm dụng tình dục với trẻ em. Thế nhưng, định nghĩa này là không chính xác và phản ánh sai tình hình chung của những người mắc bệnh ấu dâm. Cần ghi nhớ rằng ấu dâm là bệnh. Không phải ai bệnh ấu dâm cũng có hành vi tình dục với trẻ em, cũng như những người có hành vi tình dục với trẻ em cũng không chắc chắn là có bệnh ấu dâm.
Tuy nhiên, đặc thù của đa số người bệnh là thích giao cấu với trẻ em - điều này phạm vào luật chăm sóc và bảo vệ trẻ em của nhiều nước trên thế giới, nên người mắc bệnh ấu dâm bị phạt theo luật hình sự về những hành vi không thể kiểm soát nổi của họ do bệnh ấu dâm gây ra.
Nguyên nhân gây bệnh
Bệnh ấu dâm là sự phát triển không bình thường của một phần bộ não, sự không cân bằng nội tiết, tâm sinh lý, tuổi thơ bị lạm dụng, gây ảnh hưởng và ám ảnh về những hành vi tình dục không lành mạnh.
Từ năm 2002, một số nghiên cứu về yếu tố sinh học gây ra bệnh ấu dâm được tiến hành. Các yếu tố được nghiên cứu và giả thuyết đưa ra chẳng hạn như:
• Chỉ số IQ và trí nhớ kém;
• Ít chất trắng trong não bộ hơn
• Ít hormone testosterone;
• Các vấn đề trong não bộ.
Trong số các yếu tố trên, các vấn đề về não bộ được đồng tình nhiều nhất. Ở người thường, khi nhìn thấy trẻ em, não bộ tự phát ra sóng thần kinh làm trỗi dậy bản năng bảo vệ và che chở. Tuy nhiên ở người bệnh ấu dâm, các cảm xúc này bị nhiễu và não bộ làm cho người bệnh cảm thấy có hứng thú tình dục.
Phần lớn người mắc bệnh thường có tuổi thơ bạo lực, là những nạn nhân bị lạm dụng tinh thần cũng như thể xác những ngày còn bé. Bệnh có thể được hạn chế nếu tìm đến sự giúp đỡ của những nhà chuyên môn, tuy nhiên không thể trị dứt điểm, cần sự điều trị suốt đời.
Để hạn chế căn bệnh này, người bệnh cần điều trị kết hợp giữa tâm lý học và thuốc. Tâm lý học nhằm hướng dẫn để bệnh nhân nhận thấy nguyên nhân căn bệnh, lý do họ không thể điều khiển được hành vi của bản thân, tìm ra những tình huống làm cho họ mất kiểm soát, làm thế nào để hạn chế... Thuốc được dùng nhằm cân bằng lại các nội tiết trong cơ thể và hạn chế sự xáo trộn trong bộ não.
Ai thường mắc ấu dâm?
Hầu hết người có xu hướng ấu dâm là nam giới, nhưng cũng có những trường hợp người bệnh là nữ giới. Tuy nhiên chưa có con số chính xác vì đa số những người bệnh đều lẩn tránh và khó phát hiện. Các nghiên cứu thu thập được từ bệnh này phần nhiều là từ những đối tượng đã có hành động tình dục với trẻ em. Vì vậy, kết quả nghiên cứu không đảm bảo chính xác.
Nạn nhân thường là ai?
Nạn nhân có thể ở nhiều độ tuổi, từ trẻ sơ sinh cho đến tuổi vị thành niên. Sự lệch lạc trong nhu cầu tình dục khiến người bệnh không thể điều khiển được hành vi, dù biết đó là điều vô đạo đức. Nạn nhân bao gồm cả bé trai và bé gái. Suy nghĩ lạm dụng tình dục thường chỉ xảy ra ở bé gái khiến các bé trai trở thành "miếng mồi" cho những người có bệnh ấu dâm.
Theo một thống kê ở Mỹ, 1 trong 4 bé gái và 1 trong 6 bé trai bị lạm dụng tình dục trước năm 18 tuổi. Những dấu hiệu và triệu chứng của ấu dâm là gì? Ấu dâm thường được người bệnh tự phát hiện khi qua khỏi tuổi dậy thì, khi xu hướng tình dục của họ vẫn tập trung vào đối tượng trẻ em mà không có hứng thú với người cùng tuổi. Người bệnh không thể chọn xu hướng tình dục của bản thân và thường cảm thấy sợ hãi vì cảm xúc của mình. Sự kỳ thị của xã hội làm người bệnh trốn tránh khỏi xã hội và cảm thấy khó tiếp xúc với người khác. Đây cũng là một lý do khiến người bệnh cảm thấy hấp dẫn bởi trẻ em vì trẻ em dễ gần và không phán xét như người lớn.
Gần đây, giới khoa học và xã hội có sự chú ý hơn đến các vấn đề tâm lý nên cũng có nhiều người cởi mở hơn về bệnh ấu dâm của mình cho mục đích khoa học. Họ cho biết họ cảm thấy các triệu chứng như tự ti và cảm thấy bị tách biệt khỏi xã hội. Họ còn bị trầm cảm và luôn lo sợ người khác biết về xu hướng tình dục của mình. Tất cả các điều này khiến họ tránh xã giao với người khác. Người bệnh cho biết họ nhận ra sở thích của mình là sai trái và nếu họ hành động để thỏa mãn nhu cầu thì sẽ phạm luật pháp. Vì vậy, người bệnh luôn kiểm soát bản thân và tìm cách an toàn để thỏa mãn bản thân. Một số trường hợp có hành động bạo hành trẻ em thường có bệnh tâm thần khác, như lo âu, trầm cảm nặng, rối loạn tâm trạng và lạm dụng chất kích thích.
Những yếu tố nào làm tăng nguy cơ mắc ấu dâm?
Cho đến hiện nay chưa thể xác định được yếu tố tăng nguy cơ bệnh. Những phương pháp nào dùng để điều trị ấu dâm? Ấu dâm là một bệnh mãn tính. Việc điều trị nên tập trung vào thay đổi hành vi trong thời gian dài.
Liệu pháp điều trị là theo dõi và đoán trước các trường hợp có thể xảy ra hành động sai lầm để phòng tránh. Ngoài ra, các nhóm điều trị và bác sĩ tâm lý luôn được chỉ định để giúp người bệnh. Đôi khi bác sĩ có thể chỉ định dùng thuốc để làm giảm ham muốn tình dục. Các thuốc này bao gồm medroxyprogesterone acetate. Thuốc làm giảm testosterone và các chất ức chế tái hấp thu serotonin cũng có thể được sử dụng.
Đồng thời bệnh nhận cần điều trị các bệnh như nghiện rượu hoặc nghiện chất kích thích nếu có.
Đối với điều trị trẻ em bị lạm dụng, mục đích quan trọng nhất là bảo vệ trẻ khỏi việc bị lạm dụng lần nữa. Đôi khi nhiều trẻ bị lạm dụng cần phải nhập viện để điều trị tâm lý nếu bị hoảng loạn. Một số bác sĩ có thể dùng chụp cắt lớp MRI và một số thiết bị theo dõi sóng não để theo dõi hoạt động bộ não. Các sóng thu lại sẽ cho thấy người bệnh bị kích thích bởi những hình ảnh nào, từ đó có thể chẩn đoán bệnh.
Người mang bệnh ấu dâm tiếp cận nạn nhân thế nào?
Những người bị bệnh ấu dâm luôn tìm cách để gần trẻ con, lợi dụng tất cả cơ hội để có thể sờ mó, ôm hôn. Họ lựa chọn những công việc có thể được ở gần nhiều trẻ em như giảng dạy, huấn luyện viên, hội đoàn thiếu nhi...
Cha mẹ hãy quan sát cách người khác chơi với con của bạn. Xem thử họ đặt đôi tay của họ ở đâu? Có đưa tay va quẹt vào vùng kín của con không? Đừng bao giờ giao phó sự an toàn của con cho bất cứ ai khác.
Cuộc sống chúng ta cần niềm tin, nhưng đối với con cái, không nên dễ tin ai hết. Cũng chính niềm tin và sự sơ hở này rất nhiều trẻ em bị lạm dụng tình dục mà ba mẹ không hề hay biết. Vết thương để lại trong tâm hồn con trẻ ngàn năm không thể hàn gắn được.
Cha mẹ cần làm gì để bảo vệ con
Ở những nước phát triển hơn, phạm tội lạm dụng tình dục trẻ dưới 18 tuổi sẽ bị pháp luật trừng trị một cách nghiêm khắc và bị bỏ tù trong một thời gian dài, ra tù cũng không được xã hội chấp nhận như những công dân bình thường. Họ thường phải công khai danh tính và hành vi lạm dục tình dục trẻ em, được đặt dưới sự quản lý nghiêm ngặt của địa phương và chính phủ để tất của mọi người có thể tìm thấy thông tin trên mạng và bảo vệ cho con em .
Việt Nam không khác gì một miền đất hứa của những kẻ bệnh hoạn vì đơn giản chúng ta không nghĩ hành vi này nguy hiểm. Vì vậy, để bảo vệ con em mình trước những bệnh liên quan đến lệch lạc tình dục, phụ huynh phải dạy cho con mình những điều cấm kỵ cơ bản như không được phép cho người lạ ôm ấp, không nhận quà từ kẻ lạ, tuyệt đối không được để trẻ một mình với người lạ.
Cần giáo dục cho bé biết từ chối những món quà hay những cái ôm từ người lạ. Nếu thấy người đó ôm con quá lâu, sờ soạng và rờ vùng kín của bé, cha mẹ cần phải có phản ứng ngay để bảo vệ các em.
Nha Trang (th)