“Họ “dụ” tôi nằm phòng VIP”
Trước khi vào viện, vợ chồng tôi đã gọi cho BS Đạt để lấy lịch hẹn. BS Đạt đã xác nhận với vợ chồng tôi. Vậy mà khi vào sinh thì BS Đạt không thấy mặt mũi đâu cả. Vậy, BS “dụ” tôi vào bệnh viện xong “bỏ rơi”?. Sau đó, để BS Nam thay thế. Cả quá trình theo dõi thai kỳ của tôi, BS Đạt là người nắm rõ, BS Nam thay thế thì liệu có nắm được tình hình mẹ con tôi?
Chưa kể, khoảng 4 tiếng nằm đặt thuốc, tôi ra máu ào ạt, nhưng chỉ có nữ hộ sinh vào “ngó” mà không thấy BS đâu. Tôi phải dùng bỉm thấm máu. Mà giờ bệnh viện lại nói chắc như “đinh đóng cột” đó là ối thì lấy cơ sở nào?
Đặt thuốc giục sinh mà 4 tiếng cổ tử cung mở được 2cm, suy thai, phải mổ cấp cứu bắt con. Còn lúc sinh xong họ bảo tôi bị băng huyết sau sinh.... Đau cả về thể xác lẫn tinh thần đến giờ tôi và con tôi vẫn phải chịu đựng, còn bệnh viện thì “đơn giản... không sai sót”.
Họ “dụ” tôi tới sinh, có bác sĩ Đạt chưa đủ. Quá trình hậu sản họ “dụ” tôi nằm phòng VIP, nhưng ... tôi dù mới mổ bắt con và biến chứng sau sinh lại phải tự đi đổ bô.
Khi chuyển từ HDU lên khoa sản, nhân viên Bệnh viện FV thuyết phục tôi nằm tại phòng VIP. Lúc đầu tôi không đồng ý , nhưng sau khi chuyển về phòng khác, vì phải ở 1 mình trong đêm mà sau những biến cố xảy ra với mình thì tôi không còn can đảm nữa.
Lúc đó chỉ có phòng VIP mới có thẻ cho chồng ban đêm vào chung với tôi, nên đành phải bấm bụng nằm phòng VIP. Họ đưa tôi vào lại chính cái phòng chờ sinh kinh hoàng trước đó mà tôi đã nếm trải. Vừa vào đến đó, tôi sốc, hoang mang, sợ; cảnh tượng đau đớn, bất lực, bò lê trong máu tại văn phòng đó hiện lên. Họ nhìn thấy hết.
“Lúc đó em chỉ còn 1 lựa chọn duy nhất là bao luôn thêm 1 giường bệnh cho chồng em vào với em. Tiền ngang ngửa phòng VIP. Em lúc đó sợ hãi, em khóc hoảng loạn”.
Đêm xảy ra chuyện trong phòng chờ sinh, không 1 ai vào giúp dọn bỉm, nữ hộ sinh vào khám 2 lần thì chỉ nói cổ tử cung chưa mở được 4cm nên cứ đợi, khi nào cổ tử cung mở 4cm thì bác sĩ mới vào.
Những ký ức kinh hoàng và đau thương đó, tôi muốn quên đi và tha thứ, nhưng những gì họ làm với con tôi và thái độ thách thức, coi thường vợ chồng tôi khiến tôi quyết tâm đòi lại công bằng.
“Sau khi đặt thuốc giục sinh, em lạnh rung người, bụng đau quằn quại, máu ra ào ạt nhưng không có bác sĩ. Nữ hộ sinh chỉ vào rồi đi ra, không có phương án xử lý. Nên hai vợ chồng em phải dùng bỉm mang vô (bỉm này do nữ hộ sinh Hằng giới thiệu em mua trong lớp thai sản). Em mang 10 cái, đóng hết 8 cái. Họ không ngó ngàng mà giờ cứ bảo đó là ối”.
Vỡ ối ra bao nhiêu máu mà bệnh viện bảo là vỡ ối sinh, vỡ ối ra bao nhiêu máu dẫn đến suy thai băng huyết thì gọi là gì? Hơn 4 tiếng bỏ mặc bệnh nhân kêu đau, không có bác sĩ thăm khám. Nếu theo quy định, cổ tử cung mở 3-4cm thì nữ hộ sinh mới gọi bác sĩ và chuyển lên phòng sinh thì liệu đó có phải nguyên nhân khiến tôi suy thai, xuất huyết sau khi đặt thuốc mà bác sĩ không hay biết để xử trí phù hợp. Bác sĩ Đạt đi vào phòng tình cờ khi tôi suy thai và có dấu hiệu sắp ngưng thở. Khi đó, bác sĩ Đạt vội vàng cho tôi đi cấp cứu mổ bắt con.
Bác sĩ Bình nhìn thấy tôi lạnh, nằm co ro, ổng hỏi em đau ở đâu. Tôi chỉ cái lưng. Ổng thấy vậy nên nói luôn tôi bị viêm đài bể thận mà không làm xét nghiệm nào hết. Thế mà “bệnh viện FV lại lấy “niềm tin” vào chuyên môn và sự trung thực của bác sĩ Bình... để chứng minh có lý lẽ của họ. Liệu có quá cảm tính hay không khi không hề dựa vào kết quả cận lâm sàng. Nếu họ bảo do viêm đường tiết niệu cũ thì xin thưa việc nhiễm trùng tiểu, tôi chỉ bị 1 lần, điều trị 15 ngày là xong, gần sinh đi khám ở cả viện DH,… kết quả cũng bình thường , không bị nhiễm trùng tiểu. Mà Bs Bình kết luận chắc chắn chưa mà bảo em nằm viện thêm 2 tuần, trong khi thực tế em về nhà được và thận không bị gì.
“Sẽ kiện tới cùng”
Bệnh viện FV “hiểu sai hay vơ đũa cả nắm” khi cho rằng việc tôi điều trị hậu sản và cám ơn bác sĩ Đạt là không chuẩn. Cái nào ra cái đó, tôi tiếp tục khám bác sĩ Đạt cũng như xảm ơn vì dịch covid đã lan rộng toàn thành phố, điều kiện sức khoẻ của em không cho phép tôi lựa chọn nhiều nơi hay đi xa và đến các bệnh viện lớn do gia đình lo ngại tôi còn yếu, lỡ bị nhiễm virus Covid-19, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đi khám ở Bệnh viện FV.
Khi đưa bé đến gặp bác sĩ Đạt là khi đưa bé đi chích ngừa, rồi nhân đó qua nói lời xin lỗi vì đã có thái độ lạnh lùng với bác sĩ Đạt sau khi biết được câu chuyện và lỗi cũng không phải chỉ có mình bác sĩ Đạt, không thể quá ác cảm với bác sĩ Đạt, do vậy em và chồng cùng con đến gặp bác Đạt.
Việc điều trị của con trai em. Bác sĩ Diệu không có chuyên môn điều trị bỏng mà lại điều trị cho con em? Bác sĩ dùng cẩm nang y khoa? Bác sĩ kê thuốc không được sử dụng cho trẻ em và phụ nữ mang thai, cho con bú? Đề nghị bệnh viện trả lời đúng hay sai.
Thuốc Suphat silver được Bệnh viện FV nói là thuốc tốt nhất thị trường? Bệnh viện lấy bằng chứng ở đâu để nói với khách hàng và bệnh nhân như vậy.
Nhìn vết bỏng và sau khi điều trị ở Bệnh viện FV thì bệnh viện bằng y đức của bác sĩ dám khẳng định là bác sĩ Diệu có khả năng điều trị và điều trị đúng? Trong cuộc gặp với giám đốc y khoa thì giám đốc y khoa nói viện có chuyên gia trị bỏng, vậy tại sao bác sĩ Diệu không tham khảo ý kiến chuyên khoa của bác sĩ bỏng mà lại đi mở sách cẩm nang y khoa ra để xem?
Quá trình gặp gỡ cũng như gửi thư trả lời phía bệnh viện có nhưng thông tin “bất nhất”. Ví dụ như: Phó giám đốc y khoa người Pháp nói 1 đằng và giám đốc y khoa nói 1 nẻo. Giám đốc y khoa nói phó giám đốc y khoa đã già rồi, không có chuyên môn, có hiểu biết nên mới nhất thời đồng ý với ý kiến của gia đình em. Em có bằng chứng bằng đoạn ghi âm sẽ đưa ra làm chứng khi cần.
Giám đốc y khoa Bệnh viện FV trong cuộc gặp còn nói vợ chồng em là tay con mày (dịch ra tiếng việt, chứ không phải lối xưng hô khiếm nhã giao tiếp) khỏi rồi, mày đến đây làm gì.
Họ nghĩ em đến đó là vì lý do gì. Họ quá coi thường tính mạng bệnh nhân, coi đồng tiền là trên hết. Gia đình em sẽ theo vụ kiện này đến cùng.