Lớp 12, bọn con gái lớn bổng, đẹp hẳn. Lũ con trai bọn tôi cũng bớt ngây ngô mà thay vào đó lượn lờ vân vê dăm ba sợi râu dại mà suy tư như bác học. Là năm cuối cấp, viêc học hành cũng chộn rộn nhưng vẫn không quên những trò ma quỷ học trò. Tôi là lãnh tụ của những trò đó - kẻ đầu têu vĩ đại - ngồi phòng giám hiệu còn nhiều hơn ngồi trong lớp học.
Cũng năm đó, đời tôi thay đổi lớn, đến tận giờ. Ấy là lớp tôi đón đoàn sinh viên thực tập 6 người, cô trưởng nhóm tên Ái, xinh mông lung. Ban đầu, tôi ất ơ với những trò dự giờ dạy thử, văn nghệ văn gừng, kể chuyện làm thơ. Tôi không khoái những trò đó, vô bổ và rất nhiêu khê. Tôi chỉ thích nghịch những trò tinh quái. Thày cô thực tập bị tôi bắt nạt, nghịch đểu, trêu ngươi cho phát khóc. Tôi phá hoại công cuộc thực tập của họ như nông dân phá kho thóc của Nhật vậy. Ai cũng ghét tôi, mỗi cô Ái là không. Cô che chở tôi những tội lỗi dại khờ. Nhẽ thế nên tôi bớt nghịch đi.
Tôi mến cô thực sự. Cô cũng mến tôi. Những khi rảnh rỗi, cô hay chở tôi xuống thị xã cho ăn kem cốc trong khi tôi chỉ thèm... kem que. Cô còn chở tôi về nhà chơi. Nhà cô đẹp, giường cô nằm nhiều tranh ảnh diễn viên, thơm như bờ xôi ruộng mật. Cô hay hỏi tôi về trường lớp, chán lại hỏi ước mơ. Trường lớp thì tôi không biết gì, ước mơ thì tôi chỉ thích được bẹo má quản ca kiêm lớp phó văn thể xinh xinh. Cả hai thứ đó tôi đều không nói với cô được.
Ngày hết kỳ thực tập, cả lớp buồn như chuồn bậu giậu thưa. Bọn con gái mau nước mắt đã đành. Mấy thằng con trai cũng sụt sùi rung đùi gà giò mà ho lên nức nở. Chúng tôi góp tiền mua quà tặng thày cô thực tập. Họ cũng thế, góp tiền mua vật phẩm tặng lại. Cô Ái tặng riêng tôi một cuốn sổ bìa đỏ gáy vàng to vật, dày cộp. Cô nhìn tôi ưu tư, dặn bớt nghịch đi, dành nhiều thời gian ghi chép cuộc đời vào cuốn sổ. Tôi không nghe lời cô, đem bán cho quản ca kiêm lớp phó văn thể để nó làm thơ, ghi lưu bút.
Cô cùng đoàn thực tập trở lại trường đại học. Mấy tháng nữa cô sẽ tốt nghiệp rồi đi làm giáo viên. Tôi bảo cô dạy gì em không hiểu thì làm giáo viên sao được. Cô không buồn, véo má tôi, day day, cười nắc nẻ. Cô còn dặn tôi, biết nhà rồi, cứ xuống chơi. Rồi cô ôm lấy tôi thật chặt. Ôi chao ơi, hóa ra tôi cao hơn cô một cái đầu rồi cơ đấy.
Cô đi rồi, tôi tự dưng buồn bã và nhung nhớ vô biên. Tôi không hiểu vì sao. Tôi chẳng còn nghịch ngợm, giờ chơi cứ thu lu góc bàn vê gấu áo, cắn móng tay. Lũ bạn tưởng tôi tu chí cho việc học, nhưng chả phải…
****
Tôi đến thăm cô vào chiều thu êm ả khi thi xong đại học và cô cũng đã ra trường đang ở nhà chờ việc. Cô ngạc nhiên lắm, không nghĩ là tôi thăm. Cô tíu tít kể tôi chuyện sinh viên, hướng đạo tôi đủ thứ về cuộc sống kí túc xá. Tôi nghe háo hức, thích thú thực sự vì nghĩ cũng ít ngày nữa thôi tôi cũng có thể thành thằng tân sinh viên. Rồi cũng như trước kia, cô lại hỏi tôi về trường lớp, về bạn bè, và ước mơ. Trường lớp tôi đã chia tay rồi, bạn bè ra trường bận thi cử cũng chả biết ai ngả nào. Còn ước mơ à, tôi ước cô lại ôm tôi như ngày trước.
Cô bắt tôi ở lại ăn cơm. Tôi đồng ý. Tôi với cô xách làn đi chợ. Đi song song, như đôi tình nhân hạnh phúc hay chí ít cũng giống những cặp vợ chồng son. Tôi nhớn lắm rồi.
Cơm cô nấu ngon, gã trai mới nhớn như tôi đánh chén tì tì. Bố mẹ cô gắp thức ăn cho tôi tích cực như tiếp đạn cho cối giã mục tiêu. Cô ngồi đầu nồi, ôm chân ý tứ nhìn tôi không chớp. No nê, cô kê chõng ngoài sân bảo tôi ngồi chờ cô rửa bát. Trăng thu sáng nhẹ, hàng xoan lá rụng tơi bời, tiếng dế nỉ non ngoài vườn, tiếng cô se sẽ hát bài gì mà giáo viên nhân dân. Mọi nhẽ nên thơ tợn lắm. Trong nhà, mẹ cô đang thắp hương bàn thờ, trên đó còn nguyên bát cơm và mấy đĩa thức ăn bé xíu, rì rầm khấn. Tôi thấy ảnh một ông trẻ măng, giông giống tôi, ngồi chễm chệ.
Cô ngồi chõng cùng tôi, lại líu lo chuyện. Tôi ăn no rồi bụng chỉ muốn về kẻo muộn mẹ mắng. Tôi hỏi cô người trên bàn thờ là ai? Nhà cô có liệt sĩ? Hay gì?. Đang líu lo, cô im bặt, đèn vàng quyện trăng non hắt mặt cô lóng lánh. Cô khóc. Đó là em trai cô, đi bơi sông chết đuối. Cô bảo bằng tuổi tôi nếu còn sống và giống tôi y đúc. Tôi thoáng rùng mình rồi run bắn khi cô ôm chặt lấy tôi, nức nở. Cô cứ ôm ghì lấy tôi như thế cho đến khi có tiếng vè vè động cơ con Simson... Tôi nhao người lấy xe đạp, vẫn kịp chào to bố mẹ cô một tiếng. Tôi đạp mải miết. Nghĩ miên man.
Đến lối rẽ qua cầu về nhà, tôi quặt xe. Pha đèn xe máy lẫn tiếng vè vè cũng ngoặt theo. A, hình như con Simson cắm phập sân nhà cô ban nãy. Tôi nghe tiếng rú ga, một giọng sặc mùi rượu quát, “thích phá đám hả?”. Tôi chưa kịp định thần, đã bị đạp một phát, cả xe lẫn người đổ ụp vào bụi rứa dại. Tiếng vê côn ồn ĩ rồi im bặt.
Tôi khập khiễng dong con xe đạp bị sang vành về nhà. Mẹ tôi hỏi sao, tôi cứ ú ớ. Khi đã yên thân, tôi nghe mẹ tôi thì thầm với bố, “thằng này đi tán gái đâu đó bị đánh chứ tự dưng thì ngã làm sao được”. Tôi nín thinh, cả đêm không chợp mắt.
****
Cô giờ đã già đi như quy luật. Chồng cô chính là thằng cha Simson đạp tôi ngã dúi dụi năm nào. Không có cú đạp đó, biết đâu tôi đã là…!!!
À mà thôi…!!!
Lê Hồng Tuân