Truyện ngắn: 'Ngụ ngôn cho ước mơ'

0:00 / 0:00
0:00
Tặng những người mang theo một giấc mơ trên vai.

Lời tác giả:

Ngày xưa tôi từng viết “Ta là ai trong thế giới nhỏ bé này. Khi những câu truyện xa xưa bị quên lãng như người ta quên đi chính quá khứ của mình, khi nước vẫn không ngừng chảy về biển, gió vẫn thì thầm trong rừng cây, khi mặt đất ngày càng mênh mông dưới mỗi bước chân ta đi tới… Sẽ có một ngày tro tàn lại cháy lên...”

Nếu ai vô tình đã đọc qua tác phẩm đó của tôi chắc hẳn sẽ thấy kì lạ với lời đề từ đó. Thực ra phải viết là “Ta là ai nhỏ bé trong thế giới này” mới là đúng. Nhưng ngày đó thế giới của tôi và cả cái thế giới chứa đựng tôi đều vô cùng nhỏ bé.

Nó nhỏ là vì tôi nhỏ bé. Nó nhỏ bé vì những ước mơ của tôi quá lớn - quá lớn để chứa đựng, và cũng quá lớn để mang theo.

Truyện ngắn: 'Ngụ ngôn cho ước mơ' ảnh 1

***

Cuộc sống với một kẻ mới đặt bước đầu tiên vào cuộc phiêu lưu mang tên kiếp người chẳng hứa hẹn điều gì. Hành trang hắn mang theo ít ỏi như cái định nghĩa về một thế giới nhỏ bé của hắn. Cho đến khi mặt đất ngày càng mênh mông dưới những bước chân đi dạy cho hắn rằng ước mơ mang trên vai mình quá lớn.

Liệu hắn sẽ đi được bao xa với ước mơ đó mà không quay trở lại?


Trên đường đi hắn gặp rất nhiều điều mới mẻ, những điều mang lại cho hắn những góc nhìn khác về cái thế giới hắn vẫn sống. Đến một ngày, đôi mắt hắn mất đi vẻ ngời sáng của hy vọng, chúng đã rơi khỏi hành trang từ bao giờ. Đến một ngày, đôi chân hắn chùng lại, bởi lẽ niềm tin vốn luôn gắn cùng hy vọng trong cái túi hành trang.

Và khi đó ước mơ trở thành một gánh nặng vô hình, nặng đến nỗi khiến hắn khó chịu, nặng đến nỗi người đi đường phải ngoái nhìn mỗi bước hắn qua, nặng đến nỗi hắn muốn vứt bỏ nó. Và hắn làm thế thật.

Hắn quẳng nó xuống hồ nước. Chiếc hồ sâu hun hút và xanh thẳm một màu lặng lẽ. Hệt như Quên lãng - cái tên mà người ta đã đặt cho nó vậy. Ước mơ của hắn chìm dần xuống làn nước. Thật lạ. Khi trút nó xuống, ước mơ của hắn bỗng trở nên nhỏ bé và tầm thường. Vậy mà khi hắn vác trên vai, ước mơ ấy đã từng to lớn và vĩ đại.

Truyện ngắn: 'Ngụ ngôn cho ước mơ' ảnh 2

Nhưng chẳng sao. Giờ hắn không còn ước mơ nữa. Hắn mỉm cười, cười như đang khóc khi trút được khối gánh nặng đó đi. Rồi hắn khóc, khóc như chưa từng được cười bao giờ. Bởi từ giờ phút đó hắn chẳng còn ước mơ.

Hắn lại lên đường. Hắn đi rất nhanh, đến nỗi không nhận ra rằng mình vẫn cứ đi lòng vòng quanh khu hồ Quên lãng. Và hắn còn lòng vòng mãi quanh đây nếu như không có một điều hết sức bình thường đánh thức hắn.

***

Đói!

Hắn đói!

Hắn phải kiếm ăn!

Và hắn quyết tâm lao vào kiếm ăn!

Hắn đi hết từ rừng này sang núi khác, say sưa chuyên cần để đầu óc không còn nhớ về Quên lãng.

***

Rồi một ngày, hắn nhìn lên bầu trời lạ hoắc và nghĩ rằng mình đã đi được rất xa. Hắn thấy thật nhẹ nhàng. Hắn đi lại thong dong trên đường phố lạ. Hắn nhìn mọi người và chợt nhận ra rằng mỗi người hắn gặp, ai cũng đều mang trên vai một ước mơ. Có cái nhỏ cái lớn cái vừa vừa. Có cái màu mè diêm dúa, cũng có những cái thật giản đơn. Trước đây vì phải vác nặng nên hắn chẳng bao giờ để ý. Lúc đó, chính vì vác cái ước mơ vĩ đại và quá khổ của mình mà người đi đường cứ nhìn hắn chăm chăm.

***

Giờ đây.

Chẳng một ai để mắt tới hắn.

Vì trông hắn quá tầm thường.

Đến một ước mơ còn chẳng có.

Thế là từ đó hắn bước cúi đầu. Thế là từ đó hắn lầm lũi mà đi.

Truyện ngắn: 'Ngụ ngôn cho ước mơ' ảnh 3

***

Cũng vì thế mà hắn lại đi xa hơn nữa. Xa đến nỗi bầu trời trở thành bạc trắng và mặt đất biến thành hoang vu. Hắn đã đến mảnh đất mà hắn phải đến: Tuyệt vọng – mảnh đất của những kẻ đánh mất ước mơ.

Hắn ngồi xuống giữa khoảng hiu quạnh để gió vuốt ve nỗi trống rỗng trong lòng. Hắn ngồi lâu, rất lâu vì mảnh đất này nuốt đi ý chí của những người sống ở đó, khiến họ không còn khái niệm về sự đứng lên, khiến họ ngồi lì một chỗ. Và để đáp lại nó cung cấp đủ dinh dưỡng để tồn tại cho những người nơi đây.

Nhưng hắn. Có lẽ hơi khác người một chút. Hắn đã từng xuất phát ở rất xa, đi qua rất nhiều nơi để đến đây. Dù nơi đây chẳng phải là đỉnh vinh quang nào đi nữa thì hắn cũng sẽ khám phá bằng được.

Quả thật hắn không đứng dậy nổi. Nhưng không sao.

Hắn bò.

Hắn trườn.

Lê lết như một kẻ tuyệt vọng quanh cái thung lũng hoang vu đến tận chân trời.

***

Một ngày nọ khi đã đi khá xa trong vùng đất Tuyệt Vọng, lần đầu tiên hắn gặp một kẻ khác.

Lão già ngồi ở một gốc cây đưa mắt nhìn hắn đang bò lại gần. Cả hai nhìn nhau như nhìn vào một tấm gương. Một tấm gương cho người này soi về quá khứ còn kẻ khác lại thấy tương lai.

“Sao cậu lại đến đây?” Ông lão lên tiếng trước.

“Giống ông thôi!” Hắn trả lời, uể oải ngồi dựa vào gốc cây.

“Giống như ta hả?” Lão già cười khẩy “Sao mà giống ta được. Ta đến đây lâu rồi và bởi ta đã vứt bỏ ước mơ của mình. Một ước mơ to lớn không ai sánh được. Cho nên cậu không thể giống ta.”

“Vậy à?” Đến lượt hắn cười khẩy. “Ước mơ của ông có đeo nặng trên vai ông không? Ước mơ của ông có to lớn đến nỗi ai cũng ngoái nhìn trên đường ông qua hay không? Ước mơ của ông có khiến ông khóc như một đứa trẻ khi rời xa nó hay không. Ông già ơi, thời của ông đã qua rồi. Tôi - tôi đã từ bỏ một ước mơ lớn đến nỗi ngay cả trong mơ ông cũng không nhìn thấy được đâu.”

“Thế sao?” Lão già quay đi “Ta không cần phải nói với kẻ ngu dốt như cậu ước mơ của ta lớn thế nào. Dẫu sao nó cũng phủ bóng che cả thân hình ta khi ta mang nó trên vai. Nó tỏa hào quang chiếu cho ta thấy rõ con đường trong đêm tối. Nó ấm áp khi đông về và dịu mát khi hè sang. Nó là ước mơ mà chẳng kẻ nào có được.”

“Vì thế lão nghĩ rằng nó to lớn sao. Lớn, vĩ đại, đẹp đẽ đến nỗi lão quăng nó đi à?” Hắn quát lên với lão già như để trút giận vào chính mình.

Lão già nhìn hắn. Nhìn rất lâu. Lâu đến nỗi dòng nước mắt chảy ra trên má lão cũng đã khô đi. Và cả hai chẳng nói thêm gì. Họ ngồi thêm nhiều thời gian nữa, cho đến khi hắn cất tiếng hỏi lão già“Ông ở đây lâu chưa?”

Và cũng như để minh họa cho câu trả lời mà mãi một lúc lâu sau lão già mới lên tiếng.

“Lâu! Lâu lắm! Đến nỗi ta chẳng còn nhớ là bao lâu…” Lão cười khùng khục “Mới đầu khi đến đây ta cũng tìm cách lết khắp nơi xem có gì không. Nhưng chẳng có gì. Sau đó ta cố hết sức xem có thay đổi được gì không. Nhưng cũng chẳng được gì. Rồi ta ngồi lì một chỗ. Ta nhớ và quên những gì ta trải qua. Và giờ đây…” Lão già thở dài “Và giờ đây khi sắp lìa khỏi cõi đời ta lại ước rằng mình đừng có ở nơi này.”

Lão quay lại nhìn hắn.

“Ta muốn sống lại thời trai trẻ để được khoác lại trên vai ước mơ vĩ đại, to lớn và đẹp đẽ mà ta đã vứt đi.”

Cả hai lại nhìn nhau giống như nhìn vào tấm gương. Để thấy quá khứ và tương lai là nguyên nhân và hệ quả. Hắn thấy thời gian trôi trong gió vùn vụt nhanh như cỗ xe tứ mã.

Thời gian không làm hắn sợ.

Cô đơn không làm hắn sợ.

Cái chết cũng chẳng làm hắn sợ.

Nhưng hắn sợ cái thân hình tàn tạ già nua kia. Sợ cặp mắt đang tiếc nuối nghĩ về quá khứ kia một ngày nào đó sẽ là của hắn.

Hắn bỗng vụt đứng dậy. Lần đầu tiên có một cái gì đó đứng dậy ở thung lũng Tuyệt vọng này.

Hắn chạy chạy thật nhanh quay lại con đường hắn đã qua. Chạy qua biết bao thành phố, đồng bằng, rừng và biển.

Nhanh hơn cả hắn lẫn chúng ta suy nghĩ, hồ Quên lãng hiện ra cứ như nó đi theo hắn đến bất cứ nơi nào.

“Đôi khi bạn nghĩ là một cái gì đó không còn nữa. Đôi khi bạn nghĩ rằng mình không cần đến một thứ gì đó nữa. Dù vậy, trong thâm tâm bạn vẫn luôn biết rằng nếu như còn tồn tại thì nó sẽ như thế nào, nếu như bạn cần đến thì nó nằm ở đâu… Vậy, có thật là bạn muốn quên?”

Và lần này thì giống chúng ta cũng như hắn nghĩ. Hắn nhảy xuống hồ không ngần ngại. Vì hắn biết ước mơ của hắn đã đánh rơi ở đó.

Truyện ngắn: 'Ngụ ngôn cho ước mơ' ảnh 4

Thực sự bạn sẽ đi được bao xa mà không quay trở lại cùng với một ước mơ trên vai?

---

Tác giả: Kenxfire (Nguyễn Vũ Trung Kiên) - Minh họa: Huy Bù Nhìn

Tác phẩm đăng trên Tạp chí Ngày Nay, số tháng 11/2008.

Bình luận
Triển lãm Venice Biennale: UNESCO tôn vinh công cuộc phục hưng kiến trúc Mosul
Triển lãm Venice Biennale: UNESCO tôn vinh công cuộc phục hưng kiến trúc Mosul
(Ngày Nay) - Từ ngày 10/5-25/5, triển lãm “Mosul, một cuộc phục hưng kiến trúc” mở cửa đón công chúng tại các sảnh đường uy nghi và lịch sử của Thư viện Quốc gia Marciana ở Venice. Khách tham quan được tìm hiểu cách UNESCO dẫn dắt công cuộc tái thiết các công trình biểu tượng tại thành phố Mosul của Iraq, nơi từng bị tàn phá nghiêm trọng trong thời gian bị chiếm đóng bởi tổ chức khủng bố Daesh. 
Các loại kính màu lý tưởng cho người mới học làm kính nghệ thuật
Các loại kính màu lý tưởng cho người mới học làm kính nghệ thuật
(Ngày Nay) - Kính màu có một lịch sử phong phú không kém gì màu sắc rực rỡ của nó. Dù kính màu đã xuất hiện từ thời Ai Cập cổ đại và từng được sử dụng ở La Mã cổ, nhưng đến thế kỷ IV – khi Kitô giáo bắt đầu xây dựng các nhà thờ – nghệ thuật kính màu mới thực sự phát triển mạnh.
Cán bộ Ban quản lý rừng đặc dụng, phòng hộ tỉnh Thái Nguyên cùng người dân địa phương tuần rừng tại khu vực xã Cúc Đường (Võ Nhai).
Bảo tồn đa dạng sinh học tại Khu dự trữ thiên nhiên Thần Sa - Phượng Hoàng
(Ngày Nay) - Khu dự trữ thiên nhiên Thần Sa - Phượng Hoàng trước đây là Khu bảo tồn thiên nhiên Thần Sa - Phượng Hoàng, là một khu rừng đặc dụng quan trọng của tỉnh Thái Nguyên và cả nước, thành lập năm 1999, được xem là lá phổi xanh tự nhiên của tỉnh. Khu dự trữ có cảnh quan thiên nhiên đẹp, hùng vỹ, hệ động thực vật rất phong phú, đa dạng và hệ sinh thái rừng núi đá đặc trưng, có giá trị bảo tồn cao.
Joan Agajanian Quinn tại căn nhà ở Beverly Hills của bà
Hơn nửa thế kỷ, nhà sưu tập Joan Agajanian Quinn là trái tim của cộng đồng nghệ thuật Los Angeles
(Ngày Nay) - Hơn 50 năm qua, Joan Agajanian Quinn đã đặt ra những câu hỏi mà ai cũng muốn có câu trả lời. Là một nhà báo tài ba, bà đã từng là biên tập viên khu vực West Coast của tạp chí Interview, LA Herald Examiner, và là người dẫn chương trình phỏng vấn trên truyền hình với các chương trình như The Joan Quinn Profiles và Beverly Hills View. Với Quinn, sự chú ý luôn phải dành cho các nghệ sĩ mà bà và người chồng quá cố, Jack Quinn, đã hỗ trợ trong suốt nhiều thập kỷ.
Đông đảo người dân và du khách chăm chú lắng nghe thuyết minh về cuộc đời Bác Hồ.
TP Hồ Chí Minh: Triển lãm tái hiện dấu ấn lịch sử và chân dung Chủ tịch Hồ Chí Minh
(Ngày Nay) - Ngày 15/4, hai triển lãm đặc biệt trưng bày 2 chuyên đề “Từ chiến thắng Điện Biên Phủ đến Đại thắng mùa Xuân năm 1975” và “Hình tượng Chủ tịch Hồ Chí Minh qua ngôn ngữ điêu khắc” đã khai mạc tại TP Hồ Chí Minh, đánh dấu kỷ niệm các dấu mốc lịch sử trọng đại của dân tộc.
Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính chủ trì Lễ tiễn Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Trung Quốc Tập Cận Bình thăm cấp Nhà nước tới Việt Nam tại Sân bay quốc tế Nội Bài, Hà Nội. Ảnh: Doãn Tấn/TTXVN
Thủ tướng Phạm Minh Chính ra sân bay tiễn Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Trung Quốc Tập Cận Bình
(Ngày Nay) - Chiều 15/4, Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Trung Quốc Tập Cận Bình và Đoàn đại biểu cấp cao Trung Quốc đã rời Sân bay quốc tế Nội Bài, Hà Nội, kết thúc tốt đẹp chuyến thăm cấp nhà nước tới Việt Nam từ ngày 14 - 15/4 theo lời mời của Tổng Bí thư Tô Lâm, Chủ tịch nước Lương Cường.
Hà Nội giải quyết bài toán ô nhiễm không khí
Hà Nội giải quyết bài toán ô nhiễm không khí
(Ngày Nay) - Hà Nội, như nhiều thành phố lớn khác, đối mặt với vấn đề ô nhiễm không khí khá nghiêm trọng. Các yếu tố như giao thông, xây dựng, và khói bụi từ các nhà máy công nghiệp góp phần làm chất lượng không khí giảm sút, ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe người dân. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, thành phố đã và đang thực hiện nhiều biện pháp để cải thiện tình hình này, đặc biệt là ứng dụng công nghệ vào việc giải quyết vấn đề ô nhiễm không khí.
Đồng chí Nguyễn Đạt, Phó tổng giám đốc Tập đoàn Viettel (thứ hai, bên trái) tại phiên thảo luận.
Hiệp hội di động toàn cầu cùng Viettel tổ chức Hội nghị thảo luận về tầm nhìn quốc gia số
(Ngày Nay) - Ngày 15-4, lần đầu tiên Hội nghị Thượng đỉnh Quốc gia số (GSMA Digital Nation Summit) được tổ chức tại Việt Nam với sự đồng hành của Tập đoàn Công nghiệp - Viễn thông Quân đội (Viettel) – đơn vị phối hợp cùng GSMA chuẩn bị nội dung, các vấn đề thảo luận tại các phiên hội thảo.