Kamala và Amala
Hai cô bé này là trường hợp nổi tiếng nhất về những đứa trẻ hoang dã thời hiện đại. Hai bé được tìm thấy năm 1920 vào một ngày tháng 10, ở phía Tây của ngôi làng hẻo lánh Calcutta. Dân làng sửng sốt khi thấy rằng tại một khu vực dành cho chó sói, họ tìm thấy hai bé gái đang được sói mẹ cho ăn cùng với đàn sói con. Không ai biết điều gì đã xảy ra với các bé gái và bằng cách nào mà họ lại được nuôi dưỡng bởi những con sói, nhưng có một điều chắc chắn: hàm các bé gái đã biến dạng, có răng nanh dài, và chi tiết kỳ lạ nhất là đôi mắt của các bé tỏa sáng trong bóng tối với ngọn lửa màu xanh kỳ lạ của loài mèo và loài chó.
Dân làng ngay lập tức bắn và giết chết sói mẹ để đưa bé gái về, sau đó họ đặt tên cho hai bé là Kamala và Amala. Hai bé ước tính có độ tuổi từ 2 đến 8, và đã được đưa đến nhà thờ truyền giáo Anglican.
Amala đã mất vài năm sau đó, nhưng Kamala vẫn sống cho đến năm 1929. Cô bé đã bỏ được thói quen ăn các thứ bẩn thỉu, học được cách đứng thẳng và có thể sử dụng khoảng 50 từ.
Cô bé gấu ở Fraumark
Trong thực tế không có nhiều trường hợp con người được nuôi dưỡng bởi gấu, nhưng có một bé gái đã được xác nhận là được nuôi bởi chính những con gấu trong rừng. Một nhóm thợ săn đã bị sốc khi thấy một bé gái xông vào tấn công họ sau khi họ bắn chết một con gấu mẹ. Cô bé đã được đưa đến một cơ sở từ thiện nhưng không bao giờ chấp nhận thức ăn nấu chín. Cô bé chỉ ăn thịt sống và vỏ cây.
John Ssebunya - cậu bé người khỉ
Năm 1991, một người dân địa phương Uganda đi vào rừng để kiếm củi đã thấy một cậu bé đang sống chung với một đàn khỉ hoang dã. Người này đã quay trở về làng để tìm sự giúp đỡ và sau đó cậu bé đã được đưa về ngôi làng. Dân làng sớm nhận thấy đầu gối cậu bé gần như trắng hoàn toàn do đi bộ như một con khỉ, có móng tay cong dài và thậm chí không chịu ở trong nhà.
Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, cậu bé được xác định là John Sesebunya, một đứa trẻ đã mất tích vào năm 1988, khi cha cậu bé giết mẹ. Khi đó cậu bé mới chỉ 2 tuổi. Ở trong rừng và những con khỉ đã đi đến cạnh cậu bé, cung cấp rễ cây và các loại hạt, khoai lang cho cậu bé. Trong cuộc sống tự nhiên, những con khỉ đã dạy cậu cách tìm thức ăn, leo cây và sống theo bầy đàn. Cậu bé lớn lên với một cuộc sống bình thường và đã chuyển đến Anh khi 21 tuổi.
Cậu bé linh dương Syrian Gazelle
Jean-Claude Auger là một nhà nhân chủng học người Baxcơ, và một ngày khi ông đi du lịch qua sa mạc Sahara, ông đột nhiên để ý thấy một cậu bé mảnh mai đang phi nước đại với vận tốc đáng kinh ngạc trong một cuộc biểu diễn của những con linh dương trắng. Cậu bé chạy bằng cả chân và tay, nhưng đôi khi cũng chạy trong tư thế đứng thẳng. Cậu bé theo bản năng co giật cơ bắp, da đầu, mũi và tai, giống hệt với các con vật trong đàn gia súc khi phản ứng với tiếng ồn. Cậu bé ăn rễ cây, có những cạnh răng cho thấy một chế độ ăn của động vật ăn cỏ. Người dân đã cố gắng bắt cậu bé vào năm 1966, nhưng không thành công.
Cô bé người rừng Marie-Angélique Memmie Le Blanc
Cô bé người rừng này được phát hiện ở gần làng Songi, khu Chalôns, một quận thuộc Pháp ở Champagne, vào buổi tối chập choạng tháng 9-1731. Người ta thấy cô đi ra từ phía rừng, mang theo một cây gậy làm vũ khí và đang tìm nước để uống. Dân làng phát hoảng, họ đem chó ra dọa nhưng chỉ với một nhát gậy, cô bé đã làm chú chó chết ngay tại chỗ. Rồi cô trèo lên ngọn cây và ngủ thiếp đi. Khi được báo tin này, ngài tử tước Viscount d'Epinoy trong vùng vô cùng tò mò về đứa trẻ và ra lệnh phải bắt cho bằng được cô bé người rừng. Cô bé được đưa đến lâu đài của ngài Viscount d'Epinoy và được đặt tên là Marie-Angélique Memmie Le Blanc. Chân cô gái không đi giày dép mà chỉ mặc một chiếc váy làm từ da động vật. Có một cái lá trên đầu trông như một cái mũ. Cô bé đeo một sợi dây chuyền, quàng quanh người một cái túi cũng làm từ da động vật. Trong túi có một chiếc gậy và một con dao với những ký tự kỳ lạ trên chuôi mà không ai giải mã được. Thân thể đen đúa của cô khiến người ta nghĩ cô là người da màu. Nhưng sau khi tắm rửa, họ phát hiện cô là một người da trắng. Cô có đôi mắt màu xanh da trời và chạc 9, 10 tuổi. Bàn tay cô có hình dạng bất thường với những ngón tay thô và to. Cách duy nhất để cô giao tiếp với thế giới xung quanh là thông qua những tiếng rít và tiếng la hét. Mọi người đã rất ngạc nhiên khi chứng kiến Memmie ăn tươi nuốt sống những con chim trong nhà bếp. Nhà Viscount đưa cô bé cho một trung tâm chăm sóc nhưng cô thường xuyên bỏ trốn, thậm chí có lần cô còn trốn lên trên một ngọn cây cao giữa cơn bão tuyết.
Sau đó, cô được đưa đến Bệnh viện Đa khoa St. Maur. Đầu tiên, cô rất hay la hét và trừng mắt dọa nạt mọi người. Nhưng dần dần, cô đã “thuần hóa” hơn và bắt đầu tiến bộ dần trong việc học tiếng Pháp, chứng tỏ cô không những khá thông minh mà cô còn biết nói trước khi “bị bỏ rơi”.
Nhưng tình trạng sức khỏe và tinh thần của cô bé bất hạnh gặp phải nhiều vấn đề trong thời gian được chăm sóc ở Bệnh viện St. Maur. Ở nhà Viscount d'Epinoy chế độ ăn uống của cô bé gồm thịt sống và rau củ, nhưng thịt chín và những thức ăn được nấu với gia vị đã gây ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của cô khiến răng và móng tay rụng dần, sức khỏe của cô yếu đi trông thấy. Các bác sĩ cho rút bớt máu để giảm bớt áp lực vào dạ dày nhưng điều này chỉ làm cho cô ốm thêm. Sau khi ngài Viscount d'Epinoy chết, cô bé được đưa đến một tu viện kín ở Châlons.
Khả năng Memmie là một đứa trẻ không may bị bắt trong chuyến buôn nô lệ xuyên Đại Tây Dương thời đó không thể bị loại bỏ. Nhưng có thể sự thật không ly kỳ như trong tiểu sử của Memmie, cô chỉ là một đứa trẻ người Pháp bị bỏ rơi trong rừng khi còn bé và những ký ức sau này của cô là những ký ức sai. Đến nay, nguồn gốc của cô bé người rừng mãi mãi vẫn là một điều bí ẩn.
Tuệ Linh