Đảo Bảo tàng Berlin là một tổ hợp các tòa nhà bao gồm các bảo tàng cá nhân có tầm quan trọng lịch sử và nghệ thuật nổi bật nằm ở trung tâm thành phố. Năm bảo tàng, được xây dựng từ năm 1824 đến 1930 bởi các kiến trúc sư nổi tiếng nhất của Phổ, đại diện cho việc thực hiện một dự án có tầm nhìn và sự phát triển của các thiết kế bảo tàng trong thế kỷ này.
Bảo tàng lâu đời nhất trên đảo mang tên Altes Museum (bảo tàng cũ). Bảo tàng này được xây dựng và hoàn tất theo thiết kế của kiến trúc sư Karl Friedrich Schinkel năm 1830. Năm 1859, Neues Museum (bảo tàng mới) được hoàn thành, theo đồ án của kiến trúc sư Friedrich August Stuler, một học trò của Schinkel.
Tiếp đến là Alte Nationalgalerie (Phòng trưng bày tranh quốc gia cũ) được hoàn thành năm 1876, cũng theo thiết kế của kiến trúc sư Friedrich August Stuler, là nơi trưng bày bộ sưu tập nghệ thuật của thế kỷ 19, do Joachim H.W.Wagener, một chủ ngân hàng tặng. Năm 1904, Kaiser Friedrich Museum, ngày nay gọi là Bảo tàng Bode, được khai trương. Bảo tàng này trưng bày bộ sưu tập tượng điêu khắc và nghệ thuật thời cổ và nghệ thuật Byzantine.
Bảo tàng cuối cùng là bảo tàng Pergamon. Bảo tàng này gồm nhiều công trình kiến trúc lịch sử lớn có ý nghĩa được tái tạo, như Bàn thờ Pergamon và cổng Ishtar của Babylon. Là nơi trưng bày bộ sưu tập nghệ thuật Hồi giáo cổ xưa, trong đó có phòng trưng bày về thời kỳ Babylon cổ đại.
Năm 1999, Tổ chức Khoa học, Giáo dục và Văn hóa của Liên hợp quốc đã công nhận Đảo Bảo tàng Berlin là Di sản văn hóa Thế giới.