Từ trái qua: Đoàn Tuyên, Hà Văn Chúc, Ngô Đăng Hiệp, Trần Trọng Đạt, Nguyễn Thị Ngọc Ánh |
“Gặp gỡ mùa Thu” sẽ khai mạc lúc 9 giờ ngày 20-9 tại Bảo tàng Mỹ thuật TP.HCM (97A Phó Đức Chính, Q.1). Tại triển lãm này, 5 thầy trò đến từ 3 miền Tổ quốc sẽ trích một phần doanh thu từ bán tranh để ủng đồng bào miền Bắc bị bão lụt.
Thật ra, chẳng có gì lạ khi cuộc gặp gỡ hội họa này không phải ngẫu nhiên, mà nó xuất phát từ những hồi ức, kỷ niệm của những năm tháng đã trải qua của 5 thầy trò từ ngôi trường sư phạm danh tiếng ở một thành phố biển miền Trung.
Thu mơ màng của Họa sĩ Ngô Đăng Hiệp |
Khi ấy, họa sĩ Ngô Đăng Hiệp (sinh 1962, Đà Nẵng) là giảng viên, còn 4 người trong nhóm, gồm: Nguyễn Thị Ngọc Ánh (sinh 1977, Quảng Bình), Hà Văn Chúc (sinh 1976, Thanh Hóa), Đoàn Tuyên (sinh 1976, Hải Phòng), Trần Trọng Đạt (sinh 1976, Hà Nội) là sinh viên của một khóa sư phạm mỹ thuật.
Ra trường, 4 bạn học năm nào sống và làm việc ở nhiều vùng miền xa nhau với cuộc sống có bao điều cần suy nghĩ, lo toan, nhưng sự đam mê sáng tạo thì vẫn luôn cháy bỏng trong mỗi người và rồi ý tưởng gặp nhau trong triển lãm này thực sự là một sự tụ hội sắc màu của thầy và trò đầy cảm xúc.
Festival Hạ Long của họa sĩ Trần Trọng Đạt |
PGS.TS Phan Thanh Bình (Trường Đại học Nghệ thuật Huế), nhận định: “Là triển lãm của nhóm 5 họa sĩ thuộc hai thế hệ, nhưng họ không làm cho công chúng quá chú ý về khoảng cách tuổi nghề, bởi họ gắn kết từ những điểm chung của sự say nghề với những cảm xúc dạt dào không giấu kín. Tranh của họ rất khác nhau ở sắc màu với những nét mỹ cảm riêng lắng đọng và không khó để nhận diện mỗi người trong đó. Hơn nữa, mỗi người là một hướng đi, mỗi âm sắc, bút pháp và sự khác biệt, điều đó cho thấy những tìm kiếm sáng tạo là trăn trở, khắc khoải của cả cuộc đời để không giẫm theo lối mòn sẵn có nào đó”.
Hoa xuyến chi của họa sĩ Hà Văn Chúc |
“Tranh của Ngô Đăng Hiệp sau bao năm tháng đã định hình theo phong cách của anh, với sự trong trẻo, nền nã, tận tâm trong sáng tạo. Tranh của Đoàn Tuyên, Trọng Đạt, Hà Văn Chúc, Nguyễn Thị Ngọc Ánh vừa có những sự gần nhau ở tư duy khám phá, sự mạnh bạo có phần quyết liệt, vừa có cả sự rụt rè, ẩn mình trong mỗi nét mảng hình sắc đang trên đường tìm kiếm và khẳng định. Chính điều đó làm cho phòng tranh trở nên rất gần gũi, chân tình và có cả sự khiêm nhường của những người luôn tự tin vươn về phía trước. Trên con đường học hỏi về cái đẹp, định mệnh đưa đẩy họ đã gặp nhau, sau một quãng thời gian dành cho cuộc sống mưu sinh, năm nay thầy và trò quyết định tổ chức một cuộc triển lãm nói lên nhân duyên của họ và lấy tên Gặp gỡ mùa Thu”, PGS.TS Phan Thanh Bình, cho biết thêm.
Huyền tích sông xưa của họa sĩ Đoàn Tuyên |
Họa sĩ Ngô Đăng Hiệp, bộc bạch rằng ông vẽ tranh rất chậm: “Tranh chính là người. Khi xem tranh cần chú ý đến tinh thần của tác phẩm. Đó là tâm hồn của tác giả bàng bạc trong từng nét bút, chấm màu. Tôi vẽ tranh rất chậm, từ một đến vài tháng mới xong một bức. Nhưng cũng có khi vài năm sau, tôi vẫn tiếp tục sửa nếu phát hiện ra yếu tố nào đó chưa vừa lòng. Với tôi, con đường của hoạ sĩ là con đường hạnh phúc. Họa sĩ như người hướng đạo, đưa mọi người đi đến những bến bờ an, vui”.
Những đứa con của mẹ của họa sĩ Nguyễn Thị Ngọc Ánh |
Khác với thầy của mình, họa sĩ Trần Trọng Đạt (sinh 1976, Hà Nội) lại vẽ rất nhanh, anh cho biết: “Với tôi, điều đầu tiên khi nhìn vào một tác phẩm, màu sắc phải hấp dẫn - ấn tượng. Tiếp đến sẽ là hình mảng, ý tứ tác phẩm, kỹ thuật chuyển tải thông tin điêu luyện hoặc không? Cuối cùng bức tranh đó phải hài hòa từ màu sắc, bố cục, mảng miếng, đường nét... phù hợp với nội dung đề tài đặt ra. Tôi luôn đặt cảm xúc lên cao nhất, chính vì vậy tôi vẽ nhanh, khi vẽ giống như ta đang chơi với ngôn ngữ (tạo hình, hội họa…) và được vẽ tôi thấy rất vui, vì được chơi, rất thỏa mái”.
Trong sáng tạo nghệ thuật thì mỗi người là một thế giới riêng dù họ là thầy trò. Triển lãm “Gặp gỡ mùa Thu” kết thúc vào ngày 26-9.